Cẩm Nang Nạp Thiếp Của Đại Phu Nhân

Chương 9



Sáng ngày hôm sau, hắn từ bên ngoài mang về một đống đồ nghề – nào là nồi sắt, xẻng, chổi, giẻ lau…

Hắn đưa cho ta từng món một, nói: "Phu nhân, từ nay về sau, ngôi nhà này sẽ do nàng chăm lo, vất vả cho nàng rồi."

Ta thử nhấc chiếc nồi lên. Nồi bằng sắt nguyên khối, nặng không tưởng, ta không thể nhấc nổi.

Ta lại thử dùng chổi quét mạng nhện trong nhà. Một nhát chổi, lớp vách tường loang lổ sụp xuống phân nửa.

Thấy tường nhà sắp đổ, Khương Hằng vội vàng nói: "Phu nhân nghỉ ngơi đi!"

Ta gật đầu ngay: "Được thôi."

Khương Hằng: "…"

Ngày kế tiếp, hắn mang về một chiếc cuốc, dẫn ta ra mảnh đất hoang mọc đầy cỏ dại sau nhà.

Hắn nói: "Từ nay chúng ta phải mở rộng nguồn thu, tiết kiệm chi tiêu. Rau trong nhà, chúng ta sẽ tự trồng."

Ta tỏ vẻ đồng tình: "Phu quân nói chí phải."

Khương Hằng nâng cuốc, muốn làm mẫu cho ta. Một nhát cuốc bổ xuống, trúng ngay tảng đá nhọn, chiếc cuốc gãy đôi.

Ta vỗ tay cổ vũ: "Phu quân là giỏi nhất!"

Khương Hằng khẽ nhếch khóe miệng, đổi một chiếc cuốc khác, rồi đưa ta thử.

Ta: "?"

Ta đâu có biết cuốc đất!

"Phu nhân, nàng làm được mà." Khương Hằng cố bắt chước giọng điệu khích lệ của ta.

Nhưng hắn không biết, chiêu này chỉ hiệu nghiệm với đàn ông mà thôi.

Ta hít một hơi sâu, cầm lấy cán cuốc, dùng hết sức…

Chiếc cuốc quá nặng, ta vừa nhấc lên thì trượt tay, không đập xuống đất mà lại kéo ngược ra phía sau.

Trọng lượng của nó kéo theo cả người ta ngã ngửa.

Giữa lúc hoảng loạn, ta hét lên: "Phu quân, cứu mạng!"

Ta nghe rõ tiếng Khương Hằng thở dài thật sâu.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, tựa như đang kìm nén điều gì, rồi mới chịu đến đỡ ta dậy.

Cuối cùng, Khương Hằng cũng hiểu rằng, chuyện cuốc đất không thể trông cậy vào kẻ vô dụng như ta.

Nhưng ăn thì vẫn phải ăn.

Thế là hắn ép ta vào bếp học nấu ăn.

Ta bèn nói trước: "Thiếp báo trước, nếu món ăn không ngon, phu quân không được trách thiếp."

"Sao có thể? Phu nhân đừng lo. Chỉ cần là nàng nấu, ta đều thích."

Khương Hằng nheo mắt, ánh nhìn đầy vẻ sâu sắc, như thể chứa đựng tình ý vô hạn.

Ta tin lời hắn, thật sự xắn tay áo, bước vào bếp…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi ta đã "chăm sóc" đến mức Khương Hằng gầy rộc cả người, thì một người đàn ông bất ngờ đến nhà.

Khương Hằng bảo ta rằng, đây chính là vị nghĩa huynh mà hắn thường nhắc đến, nay đến để bàn bạc một số việc.

Ta "ồ" một tiếng, rồi mang ra cho họ hai bát canh rau dại.

Người đàn ông mới tới này quả thực rất tuấn tú, hơn hẳn Khương Hằng về khí chất nam nhi.

Cao lớn vạm vỡ, vóc dáng như một võ tướng, nhưng lại không hề thô lỗ.

Chỉ cần liếc mắt, ta đã biết, phúc khí của Lý Thuý Hoa ta cuối cùng cũng đến rồi!

Đây mà là nghĩa huynh sao?

Đây chính là Tam Hoàng tử đương triều, Dự Vương!

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Khương Hằng, ngươi giỏi thật, hóa ra từ lâu đã là người trong phe của Dự Vương.

Nhận ra điều này, ta lập tức nhẹ nhõm hơn hẳn khi tiếp tục mày mò món canh rau trong bếp.

Dự Vương dường như có ý định cắm rễ ở nơi này.

Cứ cách một ngày, hắn lại đến tìm Khương Hằng một lần.

Liên tục như vậy nửa tháng, sau đó đổi lại, Khương Hằng cách ngày sẽ sang tìm hắn.

Mỗi lần từ chỗ "nghĩa huynh" trở về, Khương Hằng đều mang theo cho ta đủ món ngon.

Khi thì điểm tâm, khi thì món thịt, thỉnh thoảng còn có cả rượu.

Ta không hỏi một lời.

Một thê tử mẫu mực là phải biết lúc nào nên giả ngu.

Không nên nghe thì đừng nghe, không nên hỏi thì đừng hỏi.

Ta mặc kệ chuyện ngoài cửa sổ, chỉ chuyên tâm nghiên cứu món canh rau của mình. Cuộc sống trôi qua khá nhàn hạ.

Thời gian trôi qua, vì ngày ngày ta phải ra sườn đồi đối diện để đào rau dại, chẳng mấy chốc đã kết giao được với các cô nương và các đại thẩm trong làng.

Ta nhanh chóng hòa nhập vào hội phụ nữ bản địa, trở thành một thành viên chính thức của nhóm.

Thỉnh thoảng, Khương Hằng còn đưa cho ta một gói điểm tâm, bảo ta mang đi chia sẻ với các tỷ muội trong làng: "Phu nhân, nếu nàng thấy buồn chán, đây là một ít điểm tâm ta lấy từ nghĩa huynh, nàng mang đến chỗ các tỷ muội thưởng thức đi."

Ta vui vẻ cầm gói điểm tâm, chạy đi tìm các tỷ muội trò chuyện.

Nhân tiện, hỏi thăm xem nhà họ có những ai, mọi người trong nhà làm nghề gì.

Chẳng đến hai ngày, thông tin về năm ngôi làng xung quanh đã nằm gọn trong lòng bàn tay ta.

Khi Khương Hằng tình cờ hỏi đến, ta liền tiết lộ một vài điều.

Chẳng bao lâu sau, hắn dường như đã tìm ra đối tượng khả nghi.

Sau đó, hắn bỏ lại ta ở nhà ba ngày ba đêm, cùng vị "nghĩa huynh" của mình đi làm việc lớn.

Sau khi trở về, Khương Hằng liền thông báo với ta: "Phu nhân, chúng ta phải hồi kinh rồi."

Ta lập tức bày ra vẻ mặt ngạc nhiên vừa đủ: "A? Tại sao phải dọn đi? Thiếp sống ở đây rất tốt mà."

Khương Hằng không giải thích ngay, chỉ véo véo gương mặt đã gầy đi của ta, vẻ mặt đầy hài lòng: "Lý Thuý Hoa, nàng đúng là phúc tinh của ta! Khi trước nàng không rời không bỏ, bây giờ ta và nghĩa huynh đã hoàn thành đại nghiệp, đương nhiên nàng phải được hưởng phúc!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com