Dù rơi vào cảnh khốn khó, với một người như Khương Lão Nhị, chắc chắn hắn vẫn có cách xoay chuyển cục diện.
Nhìn sắc mặt Khương Hằng, dù đã bị "phá sản," trên mặt hắn chỉ có vẻ cay đắng, không hề có chút tuyệt vọng.
Là một thê tử mẫu mực, ta phải đồng cam cộng khổ cùng phu quân.
Phúc khí của Lý Thuý Hoa ta, chắc chắn vẫn còn ở phía trước!
Thế là, ta và Khương Hằng bắt đầu những ngày tháng "lưu vong."
Mỗi ngày trời chưa sáng, ta đã bị gọi dậy. Tận nửa đêm mới được phép chợp mắt.
Chỉ sau ba ngày, khuôn mặt tròn đầy ngày nào của ta đã gầy đi thấy rõ.
Khương Hằng còn có thể buông lời: "Phu nhân nay gầy đi lại càng đẹp hơn."
Ta thầm mắng hắn mù, nhưng ngoài mặt chỉ đành cười khổ.
Đôi mắt ta không tự chủ được, lại nhìn về phía lầu tửu đối diện, nơi có đĩa giò heo lớn thơm ngào ngạt. Cổ họng ta bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Khương Hằng liếc ta một cái, ánh mắt thâm sâu khó lường, rồi đứng dậy rời đi.
Hôm nay thật hiếm khi không phải ngủ ngoài trời mà được ở trong khách điếm, dù chỉ là một gian phòng chung rộng lớn.
Đám hộ vệ sẽ ngủ trên chiếc giường đất đối diện.
Còn ta và Khương Hằng thì chia chung một chiếc chiếu cũ.
Chiếc chiếu này không biết đã bao lâu chưa giặt, mùi ẩm mốc nồng nặc. Ta cố tìm thứ gì đó lót thêm, nhưng ngoài hộp trang điểm ra, chẳng có thứ gì cả.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chưa kịp ngủ, Khương Hằng đã trở về.
Hắn vẫy tay, thần bí ra hiệu bảo ta ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù ta mệt muốn chết, nhưng vì tò mò, ta vẫn lê chân theo hắn ra khu vườn phía sau khách điếm.
Chỉ thấy hắn lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một gói giấy dầu.
Mũi ta khẽ hít, trời ơi, là mùi giò heo nướng!
"Vẫn còn nóng, mau ăn đi."
Khương Hằng mở gói giấy dầu ra, bên trong là nửa cái giò heo béo ngậy, hương thơm bốc lên nghi ngút.
Ta không kìm được mà nuốt nước bọt.
Sau ba ngày chỉ ăn rau dại, ta thấy mắt mình cũng sắp chuyển sang màu xanh lá.
Nhưng ta không vội ăn, chỉ cẩn thận hỏi: "Phu quân, chàng ăn chưa?"
Khương Hằng không trả lời, chỉ nhét gói giấy vào tay ta, bảo ta mau ăn, còn hắn đứng bên cạnh canh gác.
Đêm nay, trời không có trăng.
Ta gặm từng miếng giò heo thơm phức, trong khi lắng nghe tiếng Khương Hằng nuốt nước bọt khẽ khàng.
Bất giác, ta bắt đầu suy nghĩ, có lẽ nên cân nhắc đầu tư vào tương lai của hắn.
Ngày hôm sau, ta vẫn bị Khương Hằng vác lên xe ngựa.
Ta thật sự rất buồn ngủ, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ phải dậy sớm như thế này.
Nhớ lại những ngày tháng phú quý trước đây, ta suýt chút nữa lại rơi nước mắt.
Khương Hằng vẫn như thường lệ, ánh mắt hắn nhìn ta như kiểu ta đang tiếc nuối hộp trang điểm.
Ta vội vàng đưa hộp trang điểm cho hắn, dịu dàng nói: "Phu quân, đây là tất cả trang sức thiếp có, chàng nhất định phải tìm cho chúng một chủ nhân tốt."
Khương Hằng nhìn ta với ánh mắt phức tạp: "Phu nhân thật sự nỡ sao?"
"Ừm." Ta gật đầu chắc nịch.
Ta không muốn tiếp tục sống cảnh màn trời chiếu đất này nữa.
Cái gọi là "đào thoát" đáng c.h.ế.t này, phải chấm dứt ngay!
"Thiếp tin tưởng phu quân. Với tài năng của chàng, Khương gia chắc chắn sẽ Đông Sơn tái khởi."
Nói ra câu này, ngay cả bản thân ta cũng suýt bị lừa.
Khương Hằng hiển nhiên rất hưởng thụ lời khen, nhẹ vỗ vai ta, mang theo hộp trang điểm, quay người rời đi.
Ngày hôm sau nữa, ta cuối cùng cũng thoát khỏi những ngày trôi dạt nay đây mai đó.
Khương Hằng không còn bắt ta ăn rau dại nữa, mà chuẩn bị cơm trắng dẻo thơm, kèm theo một ít rau xanh.
Cả đoàn chúng ta dừng chân ở một ngôi làng bỏ hoang ngoài thị trấn nhỏ, tạm thời định cư.
Một buổi sáng, ta tỉnh giấc, phát hiện trong căn nhà tranh sắp đổ này chỉ còn lại ta và Khương Hằng.
Ta cũng không rõ đám hộ vệ của Khương Hằng đã đi đâu.