Cẩm Nguyệt Vô Song

Chương 1: 1



Tỷ tỷ cùng cha khác mẹ mạo nhận công lao của ta, lấy danh nghĩa ân nhân cứu mạng để giành được hôn ước với tân khoa trạng nguyên - Tạ Cư An.

 

Vì sợ ta phá hỏng mưu đồ tốt đẹp ấy, nàng ta sai người đánh gãy đôi chân ta, rồi nhốt ta vào nhà củi.

 

Ngày nàng ta gả đi, ta từ căn phòng tăm tối ấy bò ra, cầm theo tín vật tìm đến cầu cứu Tạ Cư An, nhưng thứ ta nhận lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng, dửng dưng của hắn.

 

Khoảnh khắc ấy ta mới hiểu, cái gọi là lời hứa với ân nhân cứu mạng, sao có thể sánh được với lợi ích từ hôn sự cùng đích nữ phủ Thái phó.

 

Ta bị gia nô lôi ra sau viện, dùng gậy gộc đánh đến chết, t.h.i t.h.ể ném xuống giếng cạn.

 

Mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về cái ngày Tạ Cư An gặp nạn.

 

Khi bọn người áo đen bịt mặt tìm đến, kẻ cầm đầu lên tiếng hỏi ta có thấy kẻ bị thương trốn chạy qua đây không.

 

Ta giơ tay, vén tấm chiếu rách đang che chắn trên người Tạ Cư An ra, cất giọng cười lạnh:

 

“Trùng hợp thay, kẻ các người tìm… ở ngay đây!”

 

01

 

Bọn áo đen tựa hồ không ngờ Tạ Cư An lại to gan đến thế, dám ẩn nấp ngay trước mắt bọn họ. Chúng nổi cơn thịnh nộ, vung kiếm đ.â.m liên tiếp vào thân thể hắn.

 

Mười mấy nhát kiếm đều là trí mạng.

 

Ta nấp sau tảng đá, len lén quan sát, trong lòng mừng rỡ như điên, chỉ hận không thể xông lên tự tay bổ sung thêm vài nhát.

 

Nhưng dù sao ta cũng từng chứng kiến hắn ở kiếp trước có thể từ quỷ môn quan quay về, nên sau khi bọn áo đen bỏ đi, ta dè dặt bước tới, đặt tay trước mũi hắn dò hơi thở.

 

Rất tốt.

 

Khí ra nhiều hơn khí vào, lần này, Tạ Cư An hẳn là không thể xoay chuyển số mệnh.

 

Đời trước, ngươi là văn khúc tinh giáng thế, nắm giữ vinh quang khi đoạt giải đầu bảng, tung hoành nơi quan trường.

 

Nhưng kiếp này, ngươi cứ việc làm cô hồn dã quỷ nơi thôn dã này đi.

 

Ta phủi bụi trên giỏ rau, xoay người định rời đi, nhưng bước được hai bước lại dừng lại.

 

Nhớ đến cơn đau thấu xương khi bị người ta dùng gậy gộc đánh nát đôi chân, ta nghiến răng siết chặt nắm tay.

 

Hàng chục nhát roi, từng đòn từng đòn giáng xuống khiến chân ta chỉ còn là đống m.á.u thịt bầy nhầy. Từ một tiểu thư cao quý, ta trở thành một phế nhân phải bò lê dưới đất như kẻ ăn mày.

 

Chỉ vì ta từng giúp hắn một lần, đổi lại là khổ đau tận cùng.

 

Mà kẻ đầu sỏ gây ra bi kịch đó giờ lại nằm dưới chân ta.

 

Ta nhặt một tảng đá lớn, dồn hết sức lực nện mạnh xuống đôi chân hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cam-nguyet-vo-song/1.html.]

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhát này nối tiếp nhát kia.

 

Chỉ đến khi nghe được âm thanh xương cốt vỡ vụn, ta mới dừng lại, thở hắt ra một hơi.

 

Kiếp này, dù ngươi có là văn khúc tinh hạ phàm, cũng chỉ có thể quỳ dưới cầu Nại Hà nơi âm phủ mà thôi.

 

Ta lau đi vết m.á.u vương trên mặt, ngoảnh đầu rời khỏi người nam nhân từng là cơn ác mộng của đời mình.

 

Kiếp trước, nàng tiểu thư thiện lương mang tên Tô Cẩm Nguyệt đã bỏ mạng nơi giếng khô phủ Thái phó.

 

Kiếp này, ta chỉ sống vì chính mình.

 

02

 

Ta xách giỏ rau, vội vã trở về trang viện.

 

Nha hoàn hầu hạ ta trông thấy vạt váy vương vết máu, đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc.

 

“Tiểu thư chẳng phải đi hái rau ư? Sao vạt váy lại vấy m.á.u thế này?”

 

Nói là nha hoàn hầu hạ, nhưng thực chất ả được tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta cài cắm để giám sát mọi động tĩnh.

 

Bằng không, nhà ai lại có chuyện nha hoàn ăn ngon mặc ấm, còn chủ tử phải lấm lem bùn đất, hàng ngày ra đồng đào rau kiếm sống?

 

Kiếp trước, vì muốn bám víu vào quyền quý, tỷ tỷ ta đã sớm tư thông với An vương , hoàng đệ của bệ hạ.

 

Dây dưa lâu ngày, cái thai trong bụng tỷ cũng theo đó thành hình.

 

Ban đầu, tỷ chắc mẩm chiếc ghế Vương phi đã nằm gọn trong tay.

 

Nhưng An vương là kẻ phong lưu thành tính, hoa gặp hoa nở, ong bướm bâu quanh, xưa nay chưa từng thật lòng với ai.

 

Đến khi nghe tin tỷ mang thai, hắn chẳng những không nhận trách nhiệm mà còn phủi sạch quan hệ.

 

Phụ thân ta hay tin thì giận tím mặt.

 

Đường đường là đích nữ phủ Thái phó, chưa xuất giá đã có tư tình với ngoại nam, còn mang hoang thai dã chủng trong bụng , đó là nỗi nhục nhã to lớn biết bao.

 

Nhưng giận thì giận, yêu thương thì vẫn là yêu thương.

 

Dù phụ thân trách mắng thậm tệ, cuối cùng cũng đành hạ mình tìm tới An vương cầu hôn.

 

Dù sao thì cái thai cũng không thể giấu lâu hơn được nữa, mấy tháng sau đã đến ngày khai hoa nở nhụy.

 

Mà bắt tỷ tỷ ta phá thai ư?

 

E là sẽ tổn thương thân thể, sau này khó lòng sinh nở.