Mọi chuyện bàn bạc tới lui, kết quả cuối cùng là: An vương phải cưới tỷ tỷ ta làm Vương phi, nhưng đồng thời phủ Thái phó cũng phải đưa thêm một tiểu thư sang làm trắc phi, hầu hạ An vương trong những đêm dài vắng vẻ.
Nhục nhã!
Nhưng phụ thân không còn lựa chọn.
Bởi từ khi dính vào vụ việc này, phủ Thái phó đã bị An vương nắm được thóp, đành nuốt nhục nhã để giữ yên thanh danh.
Mà ta , đứa con gái bị đưa ra ngoại ô nuôi từ nhỏ, chính là kẻ được chọn để trở thành vật hy sinh ấy.
Tỷ tỷ ta trời sinh ghen ghét, lòng dạ nhỏ nhen.
Giờ nàng ta mang thai lại sắp trở thành Vương phi, tất nhiên không muốn ta, một nữ nhân trẻ trung, chen chân vào phủ An vương.
Nếu không phải bất đắc dĩ, tỷ đã chẳng sai nha hoàn giám sát ta từng bước chân.
Trong mắt tỷ, ta chính là mối họa ngầm, là cái gai cần phải nhổ.
Nhưng ta biết, giấc mộng Vương phi của tỷ sớm muộn cũng sẽ tan thành mây khói.
Bởi kiếp trước, ba ngày sau, An vương trong chuyến săn b.ắ.n ngoài kinh thành bất ngờ bị đám sơn tặc tấn công, ngã xuống vách núi thẳm sâu, tan xương nát thịt, không tìm thấy thi thể.
Cái thai trong bụng tỷ tỷ trở thành dã chủng không ai thừa nhận.
Hôn sự ấy vốn được sắp xếp trong bóng tối, nên khi tin tức lan ra, tỷ cũng chỉ đành ôm nỗi nhục mà sống tiếp, không còn mơ tưởng đến phú quý vinh hoa.
Cũng chính khi ấy, tỷ phát hiện ra tín vật Tạ Cư An từng tặng ta.
Vậy nên nàng ta mới mạo danh ta, bày mưu cướp đoạt công lao, rồi ép ta vào chỗ chết, chỉ để con mình sau này có một người cha là tân khoa trạng nguyên.
Dù Tạ Cư An xuất thân hàn môn, nhưng nếu mọi chuyện bị lộ, phủ Thái phó hoàn toàn có thể dùng thế lực chèn ép.
Mà ta, một kẻ đã c.h.ế.t dưới gậy gộc sau viện, há còn cơ hội lên tiếng?
Nghĩ tới đây, ta chậm rãi thu lại ý cười, nhìn nha hoàn trước mặt, thản nhiên nói:
“Không có gì. Trên đường về, ta thấy một con ch.ó hoang bị người ta đánh chết, nên chẳng may bị dính ít máu.”
Nói đến chó hoang, ta khẽ nhếch môi.
Tạ Cư An ư?
Chẳng phải cũng như con ch.ó hoang bên vệ đường kia hay sao?
Chuyện An vương bị hại năm đó, triều đình công bố là sơn tặc mai phục.
Nhưng ta biết rõ, bên trong ẩn chứa âm mưu khác.
Ta từng nghĩ tới việc rời khỏi kinh thành, tìm đến nơi khác mưu sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nhưng núi cao đường xa, một nữ tử yếu ớt như ta sao có thể thực hiện?
Mà nếu tiếp tục lưu lại nơi đây, phủ Thái phó sớm muộn cũng sẽ róc xương rút m.á.u ta.
Kiếp này, ta được sống lại một lần nữa, chuyện An vương gặp nạn ắt có thể trở thành con bài giúp ta giành lấy một con đường sống trong cục diện tử vong này.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
03
Ba ngày sau, sáng sớm, ta viện cớ đi hái rau, lặng lẽ cầm theo con d.a.o trong phòng bếp, rồi tiến thẳng lên núi.
Dọc đường, ta gặp tỷ tỷ hàng xóm - Lạc Anh - cũng đang chuẩn bị vào rừng lấy nguyên liệu hun hương.
Ta cười cười, lấy cớ rằng mình chỉ cần một ít, hái xong sẽ để lại phần cho tỷ ấy, sau đó thuyết phục nàng ta quay về.
Vào sâu trong rừng, ta tìm đến vị trí mà năm xưa An vương gặp nạn, rồi trèo lên một thân cây cao gần một trượng, im lặng mai phục.
Những năm qua, cuộc sống thôn dã giúp ta có được sức khỏe dẻo dai, nhưng đối với mưu mô tính kế thì ta hoàn toàn không am hiểu.
Vậy nên, ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Chỉ chốc lát sau, hai toán người từ hai hướng xông tới.
Một đội mặc giáp phục cấm quân, đội còn lại toàn thân hắc y, gương mặt che kín, không rõ lai lịch.
Cấm quân bảo vệ một nam tử trẻ tuổi, y phục màu xanh cỏ, dung mạo thanh tú, nhưng trán đã dính đầy mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt vì trúng tên.
Cuộc giao chiến giằng co, sát khí tràn ngập.
Ngay khi một hắc y nhân phát hiện sơ hở, lao tới định tập kích từ phía sau, ta lập tức rút dao, nhảy từ trên cây xuống, dốc sức đ.â.m mạnh một nhát chí mạng vào y.
Đây là lần đầu tiên ta g.i.ế.c người.
Dù kẻ kia là người xấu, nhưng m.á.u nóng vương trên tay vẫn khiến ta rùng mình, tim đập dồn dập.
Thế nhưng, trong tình cảnh hỗn loạn này, ta không được phép bộc lộ nỗi sợ hãi.
Thấy ta từ trên cao hạ xuống, cấm quân thoạt đầu đề phòng, nhưng nhanh chóng nhận ra ta không mang ý xấu, nên lập tức tập trung đối phó với đám hắc y.
Cấm quân huấn luyện tinh nhuệ, chẳng bao lâu đã quét sạch bọn thích khách.
Đội trưởng cấm quân rảo bước đến trước mặt nam tử áo xanh, ôm quyền bẩm báo:
“Chủ… chủ thượng!
Thuộc hạ vừa kiểm tra, trong số những kẻ bị giết, kẻ cầm đầu chính là… An công tử.”
Nam tử kia khẽ siết tay che lấy vết thương, trong mắt thoáng hiện vẻ bi thương.