Cẩm Nguyệt Vô Song

Chương 9



Ta thở dài trong lòng.

 

Đúng là một kẻ si tình mù quáng, chẳng khác gì ta ở kiếp trước.

 

Lễ cưới bắt đầu.

 

Tô Cẩm Ninh khoác bộ hỷ phục rộng thùng thình, cố che đi cái bụng đã lộ rõ.

 

Hai người quỳ trước hương án, hành lễ bái đường.

 

Sau ba cái lạy, Tô Cẩm Ninh không nán lại tiếp khách mà lập tức lui vào hậu đường.

 

Tạ Cư An vẫn ngồi xe lăn, ở lại ứng đối với các vị khách mời.

 

Không lâu sau, một gia nhân ghé sát tai hắn, khẽ nói gì đó.

 

Sắc mặt hắn khẽ biến, rồi nhanh chóng lăn xe theo hướng hậu viện.

 

Ta nheo mắt.

 

Xem ra… chuyện hay còn ở phía sau.

 

Lạc Anh vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Tạ Cư An.

 

Vừa thấy hắn rời khỏi tiệc cưới, nàng liền lập tức bước theo.

 

Ta lo lắng, nên cũng âm thầm theo sau.

 

Vừa đến hậu viện, ta liền thấy một hắc y nhân đang quỳ trước mặt hắn, thì thầm gì đó.

 

Chưa kịp nghe rõ, hắc y nhân kia đã phát hiện ra chúng ta.

 

Hắn ta thoắt cái đã lẩn mình vào bóng tối, biến mất không để lại dấu vết.

 

Ta nheo mắt, bộ y phục ấy… dường như ta đã từng thấy ở đâu đó.

 

Nhưng lúc này, ta không có thời gian nghĩ ngợi thêm.

 

Lạc Anh đang đứng sững lại, toàn thân run rẩy.

 

Tạ Cư An nhìn thấy chúng ta, cũng chẳng hề tỏ ra bối rối.

 

Hắn chỉ im lặng một lát, rồi rút từ tay áo ra một phong thư đưa cho Lạc Anh.

 

Trước khi rời đi, hắn quay sang ta, nở một nụ cười lạnh lùng:

 

“Tô đô chủ, mong người tự biết giữ mình.”

 

Hắn dám nói ta phải biết giữ mình?

 

Nếu không phải nể mặt Lạc Anh đang ở đây, ta nhất định sẽ xông tới đ.â.m cho hắn một nhát.

 

Mạng hắn là ta ban cho, chứ không phải nhờ phúc phận gì của hắn.

 

Nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, ta siết chặt nắm tay, lòng tràn ngập sát ý.

 

Lạc Anh đứng bất động, ánh mắt đăm đăm nhìn phong thư trong tay.

 

10

 

Suốt một ngày một đêm, nàng không ăn không uống, cũng chẳng nói một lời.

 

Ta hết lời khuyên nhủ, nàng mới chịu mở miệng kể lại nội dung bức thư.

 

Thì ra, Tạ Cư An hứa sẽ giữ lời hứa năm xưa, nhưng không phải danh phận chính thê… mà là một vị trí thiếp thất.

 

Hắn nói chỉ cần nàng chịu làm thiếp, hắn sẽ cho nàng được hưởng vinh hoa phú quý.

 

Ta nghe xong, giận đến run người.

 

Ta biết Tạ Cư An vô tình bạc nghĩa, nhưng không ngờ hắn lại bỉ ổi đến thế.

 

Hắn từng hứa hẹn với nàng, từng được nàng cứu sống, vậy mà giờ lại ném cho nàng một vị trí thiếp thất đầy nhục nhã.

 

Ta không biết phải an ủi Lạc Anh thế nào.

 

Nàng ngốc nghếch tin nhầm người, cũng giống như ta của kiếp trước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Nhưng dù không biết nên nói gì, ta cũng không thể nhẫn tâm để mặc nàng mãi chìm trong đau khổ thế này.

 

Đang lúc ta chưa biết phải nói chuyện Lạc Anh ra sao, thì nàng bỗng nhiên bật dậy, mặt mày hầm hầm, đôi mắt long lên đầy phẫn nộ.

 

“Ta nghĩ thông rồi! Tạ Cư An là thứ gì chứ? Muốn ta làm thiếp của hắn ư? Mơ đi!”

 

“Đi mà hầu hạ tổ tông nhà hắn, ta không rảnh mà làm nô tỳ cho hạng người đó!”

 

Ta ngẩn người trong giây lát, rồi không kìm được bật cười.

 

Thì ra ta đã lo lắng vô ích.

 

Lạc Anh mạnh mẽ hơn ta tưởng rất nhiều.

 

Chỉ trong thời gian ngắn, nàng đã gạt bỏ được hình bóng của Tạ Cư An ra khỏi tâm trí.

 

“Ta chỉ không hiểu nổi…

 

“Tô Cẩm Ninh là thiên kim đích nữ của phủ Thái phó, sao lại để mắt đến tên què ấy chứ?

 

“Hay là… hắn ta có thân thế đặc biệt?”

 

Câu hỏi của Lạc Anh khiến ta sững lại.

 

Kiếp trước, ta cũng từng thắc mắc chuyện này.

 

Tạ Cư An vốn là một thư sinh xuất thân nghèo khó, tại sao lại đột nhiên trở thành phò mã của phủ Thái phó?

 

Lại còn bị thích khách truy sát ngay trong đêm trước khi vinh danh trạng nguyên.

 

Nhớ lại đám hắc y nhân từng đ.â.m hắn trọng thương năm đó…

 

Ta bỗng rùng mình.

 

Vũ khí mà bọn chúng dùng… rất quen mắt.

 

Giống hệt vũ khí mà đám hộ vệ của An vương đã sử dụng trong lần ám sát Tiêu Diễn.

 

Chẳng lẽ… mục tiêu ban đầu của An vương là g.i.ế.c Tạ Cư An?

 

Nhưng nếu vậy, tại sao ta lại trông thấy hắc y nhân trong phủ Thái phó hôm hôn lễ, lại quỳ trước mặt hắn?

 

Một suy nghĩ táo bạo vụt lóe lên trong đầu ta.

 

Có lẽ… sau khi An vương chết, đội ngũ ám vệ đó đã chuyển sang phục tùng Tạ Cư An.

 

Nhưng chuyện đó thật hoang đường.

 

Ám vệ của An vương là tử sĩ được huấn luyện từ nhỏ, tuyệt đối trung thành.

 

Kẻ duy nhất có thể hiệu lệnh cho họ, chỉ có Thái phi Tạ thị.

 

Nếu đúng là vậy… thì lời giải thích hợp lý nhất chính là Thái phi Tạ thị đã chọn Tạ Cư An làm quân cờ mới.

 

Bởi vì… hắn cũng mang họ Tạ.

 

Hai kẻ họ Tạ ấy, ắt hẳn là thân thích.

 

Nếu Thái phi Tạ thị từng dốc toàn lực mưu tính cho An vương mà không thành, thì nay bà ta sẽ chuyển sang đặt cược vào Tạ Cư An.

 

Giờ lại thêm phủ Thái phó làm chỗ dựa, dã tâm đó chắc chắn không hề nhỏ.

 

Nghĩ đến đây, ta thấy lòng lạnh toát.

 

Nếu không ngăn cản từ sớm, chỉ e đại họa sắp ập xuống triều đình.

 

Ta cầm lấy ngọc bài tùy thân, siết chặt trong tay.

 

Không thể chần chừ thêm được nữa.

 

Ta vội vàng thay y phục, cất giọng dặn dò:

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Lạc Anh, tỷ cứ yên tâm ở lại phủ nghỉ ngơi.

 

“Ta có việc cần phải vào cung một chuyến.”

 

Nói xong, ta cầm lấy ngọc bài, lặng lẽ ra cửa.

 

Đêm nay, ta nhất định phải gặp được hoàng thượng.