Ta mượn cớ hàn huyên chuyện cũ, khéo léo dò hỏi nàng.
Qua một hồi hỏi han, cuối cùng ta cũng moi được thông tin mình cần.
Thì ra, Tạ Cư An đúng là mạng lớn.
Hôm ấy bị cấm quân đ.â.m trọng thương, m.á.u chảy đầm đìa, vậy mà hắn vẫn cầm cự đến hôm sau.
Chính Lạc Anh đã tìm thấy hắn, rồi giấu trong hang núi sau nhà để chăm sóc.
Hắn lại dùng chiêu cũ, lấy cớ “ân tình cứu mạng” để hứa hẹn chuyện tương lai, khiến Lạc Anh si mê, nhất mực chăm sóc hắn.
Điều khiến ta tức điên chính là…
Hôm ấy, ta để lại chút bạc cho Lạc Anh, mong bù đắp cho cái c.h.ế.t oan uổng của nàng ở kiếp trước.
Nào ngờ, nàng đã dùng số bạc ấy để mua thuốc thang chữa trị cho Tạ Cư An!
“Vẫn chưa cảm ơn muội đâu, Nguyệt muội.
“Nếu không nhờ số bạc muội để lại, chỉ dựa vào thảo dược trong rừng thì ta cũng không thể cứu được Cư An.”
Ta cứng đờ người, bàn tay siết chặt khiến móng tay ghim sâu vào da thịt.
Trong lòng dâng lên cơn giận dữ, khóe môi gượng gạo nhếch lên:
“Vậy ư? Nếu vậy thì ta thật mừng cho tỷ.”
Mừng cái gì chứ?
Số bạc ta để lại, lẽ ra là để bù đắp cho nàng.
Giờ thì hay rồi, cuối cùng lại biến thành lễ vật cứu mạng tên cặn bã ấy.
Chờ đến khi ta bắt được hắn, ta nhất định băm vằm hắn thành trăm mảnh!
Thấy ta có vẻ quan tâm, Lạc Anh hớn hở kể tiếp.
Ta giả vờ tò mò, hỏi dò nơi Tạ Cư An đang ở.
Lạc Anh không chút nghi ngờ, nhanh nhẹn nói sẽ dẫn ta đến khách điếm nơi hai người họ tá túc.
Trên đường đi, ta không ngừng nghĩ xem nên trừng trị hắn thế nào.
Lột da?
Băm xác?
Hay là phế bỏ tứ chi, cho hắn nếm trải cơn đau mà ta từng chịu?
Ta nghĩ mãi, đến khi đến nơi, vừa bước vào phòng, mới phát hiện…
Hắn đã biến mất.
Lạc Anh sững người, cuống quýt tìm khắp phòng.
Đảo tung hết chăn gối, mở từng ngăn tủ, nhưng chẳng tìm thấy bóng dáng ai.
Cuối cùng, nàng thất thần quay lại, vẻ mặt đầy hoang mang:
“Sao… sao lại như vậy?
Lúc ta rời đi, chàng vẫn còn ở đây.
Chân chàng vẫn chưa lành, không thể nào ra ngoài được.”
Ta bước tới, đưa mắt rà khắp gian phòng.
Không thấy gì bất thường, ngoài chiếc hộp gỗ nhỏ vốn để tín vật của hắn , giờ đây cũng không cánh mà bay.
“Chẳng phải tín vật của chàng ấy do ta cất giữ sao?
“Sao giờ lại mất rồi?”
Lạc Anh ngẩn người, rồi đột nhiên bật thốt lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Ta nhớ rồi!
“Hôm qua, Cư An có nhắc đến chuyện có người thân ở kinh thành.
“Có lẽ… chàng đã mang tín vật ấy đi tìm họ.”
Người thân?
Ta nhíu mày, lòng trào dâng nghi hoặc.
Kiếp trước, Tạ Cư An là kẻ mồ côi, xuất thân bần hàn, từng khom lưng quỵ lụy khắp nơi mới đỗ được trạng nguyên.
Chưa từng nghe hắn nhắc đến bất kỳ ai là thân thích.
Sao kiếp này lại đột nhiên có người thân?
Không lẽ… ta đã bỏ sót điều gì?
Ta cùng Lạc Anh ngồi chờ thật lâu trong khách điếm, nhưng mãi vẫn không thấy Tạ Cư An quay về.
Cuối cùng, ta viện cớ khách điếm ẩm thấp, không thích hợp ở lâu, rồi đưa Lạc Anh về phủ đô chủ.
Trước khi rời đi, ta dặn dò chưởng quầy rằng, nếu Tạ Cư An quay về, hãy lập tức đưa hắn đến phủ đô chủ gặp ta.
Chẳng ngờ, vừa về đến phủ, quản sự đã đưa tới một tấm thiệp mời.
Ta mở ra xem, hàng chữ bên trong khiến lòng dạ sôi sục.
Ba ngày sau, phủ Thái phó sẽ cử hành hôn lễ, mà đôi tân nhân… lại là Tạ Cư An và Tô Cẩm Ninh.
Ta bật cười, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ.
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng hai kẻ đó vẫn về bên nhau.
Nhìn sang Lạc Anh, ta thấy nàng tái nhợt, môi mím chặt, tay run run cầm lấy tấm thiệp, nước mắt rơi lã chã.
Ta đặt tay lên vai nàng, nhẹ giọng:
“Ba ngày sau, ta sẽ dẫn tỷ đến phủ Thái phó tìm công đạo.”
Lạc Anh nhìn ta bằng đôi mắt ướt đẫm, chần chừ một lát rồi gật đầu.
09
Ba ngày sau, phủ Thái phó đèn hoa rực rỡ, náo nhiệt hơn hẳn ngày thường.
Trước cổng chính, Tạ Cư An khoác hỷ bào đỏ rực, ngồi trên chiếc xe lăn, tươi cười đón khách.
Không giống như kiếp trước, lần này, hắn không thể đứng thẳng trên đôi chân của mình.
Hắn ngồi đó, dáng vẻ gầy yếu, đôi mắt thâm trũng, thoạt nhìn có vẻ đáng thương, nhưng ta biết, con người này tâm cơ thâm trầm đến nhường nào.
Chỉ một cái liếc mắt, ta lập tức nhận ra…
Hắn cũng đã trọng sinh.
Nếu không, làm sao hắn có thể, khi chưa hề đỗ đạt, lại dễ dàng kết thân với Tô Cẩm Ninh?
Lạc Anh vừa trông thấy hắn đã không kìm được nước mắt.
Còn Tạ Cư An…
Hắn ban đầu nhìn ta với ánh mắt đầy oán hận, nhưng khi thấy Lạc Anh thì thoáng hiện nét bối rối và áy náy.
Ta nghiêng đầu, ghé sát tai Lạc Anh, hỏi:
“Tỷ muốn khiến hắn thân bại danh liệt không?
“Nếu tỷ muốn, ta có thể cho người của phủ đô chủ ra mặt, lập tức làm loạn buổi hôn lễ này.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lạc Anh cắn môi, ánh mắt d.a.o động, cuối cùng vẫn lắc đầu:
“Tỷ… vẫn tin Cư An có nỗi khổ riêng.
“Tỷ muốn nghe chàng ấy giải thích.”