Mở mắt, toàn thân tôi đau nhức như vừa bị bẻ gãy từng khúc.
Dù đã nhiều lần trải qua những trận “yêu” dã thú của Lý Văn Kiêu, tôi vẫn không thể quen được sức chịu đựng phi thường của anh ta.
Quay đầu lại, anh đã thức, những cơ bắp tuyệt đẹp dưới ánh nắng toát lên sắc mật ong nhạt, đôi mắt lười biếng khép hờ.
“Dậy sớm vậy làm gì?” giọng anh vẫn còn khàn khàn.
Cơn đau nhói ở thắt lưng khiến tôi cau mày, cúi xuống định mang đôi tất thì phát hiện chúng đã bị xé rách không thể dùng được.
Lý Văn Kiêu trở mình, ngón tay gắp lấy chiếc áo lót của tôi đưa qua, khóe mắt nở một nụ cười tinh quái:
“Lớn rồi mà còn mặc loại ren trắng này, lỗi thời lắm. Thử kiếm cái gì mới mẻ hơn đi.”
Tôi cầm áo lót trong tay:
“Vậy để tôi mua vài bộ mới, anh thích loại nào thì bảo…”
Anh ta đột ngột ngắt lời:
“Không cần. Lát nữa tôi sẽ đổi mật khẩu cửa, từ giờ cô đừng đến nữa.”
Tôi sửng sốt.
Chúng tôi đã giữ mối quan hệ này suốt một năm.
Ban đầu, anh ta thường gọi tôi đến vài ngày một lần, sau đó, trừ những lúc bận tăng ca, tôi hầu như luôn ở lại nhà anh.
Thường ngày, tôi giúp anh dọn dẹp, những chiều tan làm sớm, chúng tôi cùng nằm trên ghế sofa xem phim, ăn bắp rang bơ, đôi khi phim chưa kết thúc thì đã ôm nhau âu yếm.
Như một cặp đôi thật sự.
Dần dần, tôi quen với cuộc sống này, đôi lúc tôi nghĩ, biết đâu Lý Văn Kiêu cũng quen với sự có mặt của tôi. Nếu chúng tôi kết hôn, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng giờ anh ta lại bảo tôi đừng đến nữa.
Tôi vô thức hỏi: “Có phải do người nhà anh đến à? Hay dạo này anh bận việc, tôi có thể…”
Anh ta đứng dậy, nhìn tôi, đôi môi mỏng mỉm cười:
“Không, là cô ấy đã đồng ý làm bạn gái tôi rồi.”
Một lúc sau tôi mới hiểu “cô ấy” là ai.
Gần đây nghe nói Lý Văn Kiêu đang theo đuổi một cô gái vừa tốt nghiệp đại học.
Bao năm qua, phụ nữ bên anh ta đến rồi đi như nước chảy, người bên cạnh lâu nhất cũng chỉ được ba tháng.
Tôi vốn nghĩ lần này cũng chỉ là cơn hứng nhất thời của anh ta, nên chẳng bận tâm.
Tôi cứng họng hỏi: “Anh nghiêm túc chứ?”
Lý Văn Kiêu cười:
“Nghiêm túc.”
“Cô ấy khác hẳn những người trước, Hứa Nặc, cô không biết đâu, cô ấy rất đơn thuần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi không muốn cô ấy biết chuyện giữa chúng ta, cô ấy sẽ buồn lòng. Tôi đã theo đuổi cô ấy rất lâu rồi.”
Ánh nắng xuyên qua khe rèm chiếu thẳng vào mắt, khiến tôi chói lọi và choáng váng.
“À, được thôi.” Tôi bình tĩnh đáp sau một ngần ngại, “Vậy hôm nay tôi sẽ dọn hết đồ đi.”
“Không cần vội thế,” Lý Văn Kiêu tiện tay nhặt chiếc quần dài màu xám mặc vào, “Chỗ ở của cô chưa trả nhà đúng không? Cứ ở thêm hai ngày, tìm được nhà rồi hãy đi.”
Tôi nhắm mắt lại, nỗi đau xót dâng trào khiến tôi bối rối:
“Không cần đâu, hôm nay tôi sẽ dọn đi.”
Tôi cũng không hiểu vì sao lại vội vàng như vậy. Anh nói đúng, thực ra tôi chẳng có nơi nào để đến.
Nhưng tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, cảm giác như toàn thân bị anh ta lột trần, phơi dưới ánh nắng chói chang, sự xấu hổ như muốn nuốt chửng tôi.
Ở nhà Lý Văn Kiêu, đồ đạc của tôi không nhiều.
Phần lớn là những thứ tôi mua để nấu ăn cho anh: xoong chảo, bát đĩa, bộ drap giường trên giường, vài món trang trí linh tinh như gối ôm.
Nhà anh theo phong cách tối giản, anh từng bất lực than rằng từ khi tôi đến, đồ đạc trong nhà cứ ngày một tăng lên.
Nhưng đồ của tôi, chỉ cần một chiếc vali là chứa hết.
Trước khi đi, Lý Văn Kiêu gọi tôi lại.
Anh dựa vào khung cửa, nửa người trên trần trụi, cúi xuống châm điếu thuốc.
“Hứa Nặc, cô cũng không còn trẻ nữa, nên tìm một người để ổn định thôi.” Anh phả khói thuốc, trên môi hiện nụ cười đầy mỉa mai, “Sau này, chúng ta vẫn là bạn.”
Tôi hiểu ý anh, gật đầu đáp:
“Được.”
Mùa đông ở Thượng Hải lạnh ẩm, nhiệt độ không quá thấp nhưng cái rét thấu xương thấm vào từng kẽ xương.
Chắc tuyết đã rơi, cảm giác hơi ướt lạnh còn đọng trên đầu mũi tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, bầu trời vốn nắng bỗng dưng u ám, những hạt tuyết li ti theo gió rơi lả tả.
Thượng Hải nhiều năm rồi không có tuyết, kể từ khi tôi và Lý Văn Kiêu đến đây, dường như chưa từng thấy tuyết rơi lần nào.
Tôi bỗng nhớ đến tuyết ở quê nhà.
Thành phố nhỏ ven biển phía Bắc, mỗi khi đông đến, gió biển ẩm ướt biến thành những bông tuyết to như lông ngỗng rơi lả tả suốt đêm, sáng hôm sau tuyết phủ trắng đến đầu gối, mọi thứ xung quanh đều nhuốm màu trắng tinh.
Thật dễ chịu, khác hẳn những cơn tuyết lất phất dai dẳng miền Nam, làm người ta ngột ngạt khó chịu.
Tôi đặt hành lý bên cạnh, ngồi xuống trạm xe buýt ven đường, gọi về nhà.
Mẹ nghe máy rất nhanh, giọng nói vừa kích động vừa úp mở:
“Nặc Nặc?”
Không khí lạnh luồn vào mũi, tôi xoa nhẹ sống mũi cay xè.