Cám Ơn Vì Anh Đã Tới

Chương 2: Cám Ơn Vì Anh Đã Tới



“Mẹ ơi, con thèm ăn bánh bao mẹ làm quá.”

Mẹ tôi vui vẻ đáp: “Vậy mẹ làm cho con nhé? Sắp Tết rồi, vé máy bay có thể khó mua lắm…”

Tôi ngắt lời: “Không cần đâu mẹ, năm nay con về nhà ăn Tết.”

Mẹ tôi ngạc nhiên, giọng phấn khởi:

“Thật sao?”

“Ừm!” Tôi ngẩng đầu lên.

Tuyết dường như rơi vào mắt tôi.

Tôi chớp mắt mấy lần rồi ướt lệ, giọng khàn khàn:

“Mẹ, con định về quê luôn.”

...

Chiều hôm đó, tôi nộp đơn xin nghỉ việc.

Sếp cố gắng níu kéo: “Có phải cô muốn đề xuất tăng lương không? Cứ nói ra, chúng ta có thể thương lượng mà!”

“Giám đốc bộ phận năm sau sẽ thuyên chuyển, cô là người có cơ hội nhất đấy. Giờ đi thật đáng tiếc!”

Tôi chỉ cười, lắc đầu:

“Cảm ơn chị Vương, nhưng tôi muốn về bên bố mẹ.”

Thật ra, tôi vốn không tham vọng lớn, không mơ làm lãnh đạo, chỉ muốn cuộc sống bình yên.

Tôi đến Thượng Hải vì Lý Văn Kiêu — anh muốn lập nghiệp ở đây, nên tôi không ngần ngại theo anh.

Tôi nghĩ chỉ cần ở bên anh đủ lâu, có thể anh sẽ nhận ra tôi.

Nhưng tình cảm đâu phải lúc nào cũng đi cùng sự cố gắng.

Trên đường đến khách sạn, tôi dừng lại bên tiệm sách đang phát nhạc.

Giọng nữ ca sĩ cất lên da diết:

“Không tự chủ mà yêu đến mức không dám mạo hiểm, trở thành con rối trong tay anh năm này qua năm khác, mới nhận ra mình thật thảm hại.

Yêu đến mức thỏa hiệp, cuối cùng vẫn không lời giải, buộc anh không cho bay, thời gian cứ lặp đi lặp lại khiến em mệt mỏi...”

Tôi đứng lặng một lúc.

Lần đầu gặp Lý Văn Kiêu khi tôi 17 tuổi.

Giờ đã 28, tôi đã thỏa hiệp vì anh suốt 11 năm, sắp 30 tuổi rồi.

12 năm mộng mị, cũng đến lúc nên kết thúc.

Tối đó, tôi mơ thấy Lý Văn Kiêu của những năm tháng tuổi trẻ — điều đã lâu rồi không xảy ra.

Lý Văn Kiêu lúc 17 tuổi là học sinh chuyển trường, vào lớp 11 ở thị trấn nhỏ chúng tôi sống.

Khi các cậu con trai khác còn lem luốc, anh đã khoác trên người chiếc áo lông phủ đen, mái tóc lòa xòa trán, dáng người cao gầy.

Đẹp đến mức như từ thế giới khác đến.

Chiều hôm ấy, hầu như tất cả các nữ sinh trong trường đều chạy ra cửa sổ ngắm anh.

Chưa đầy vài ngày, ngay cả hoa khôi trường cũng mang thư tình đến tận tay anh.

Nhưng Lý Văn Kiêu chẳng thèm để ý ai, lúc nào cũng nằm ngủ ở dãy cuối lớp.

Anh dường như chẳng quan tâm điều gì, không mang sách vở, cũng chẳng chú ý nghe giảng, thầy cô cũng mặc kệ.

Chỉ thi thoảng đến giờ kiểm tra, anh ta mới búng vai tôi:

“Này, cho tôi chép bài với.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh chắc chắn tôi sẽ không từ chối.

Và tôi cũng thật sự không từ chối.

Chính vì vậy, nhiều nam sinh không ưa anh, bảo anh giả vờ, rồi đầu gấu cứ dăm ba ngày lại kiếm chuyện.

Có hôm tôi đi qua, thấy anh đứng tựa vào tường trong con hẻm sau trường, đầy thương tích, tay kẹp điếu thuốc.

Tôi ngập ngừng vài giây, rồi dừng xe đạp lại, lấy trong túi áo miếng băng cá nhân đưa cho anh:

“Mặt cậu chảy m.á.u kìa.”

Anh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn tôi:

“Cút đi.”

Lúc đó tôi thấy anh thật đáng ghét.

Ra vẻ gì chứ, tôi đâu có thích anh.

Từ đó về sau, dù anh có xin chép bài, tôi cũng chẳng thèm quan tâm.

Một tháng sau, số nữ sinh tìm đến anh giảm hẳn, nhưng lời đồn về anh lại tăng lên.

Người ta nói chiếc áo lông anh chỉ mặc một lần là hàng hiệu mà chúng tôi chưa từng nghe tên, trị giá hơn ba vạn tệ.

Có tin rằng Lý Văn Kiêu là con riêng, mẹ anh là kẻ thứ ba.

Mẹ con anh bị vợ chính của cha phát hiện, cha không cần họ nữa, mẹ không sống được ở Thượng Hải nên dắt anh về quê.

Kể từ đó, mọi ánh mắt nhìn anh, dù là ngưỡng mộ, khinh thường hay tò mò, đều mang chút gì lẫn lộn.

Tối hôm đó, khi tôi về nhà, ngang hẻm nhỏ thì thấy anh nằm trên mặt đất.

Trông như vừa trải qua trận đánh ác liệt, các ngón tay dính đầy máu, khuôn mặt đẹp giờ phủ kín thương tích, m.á.u trên trán còn rỉ xuống.

Tôi không định can thiệp, nhưng thấy anh nằm yên trong tuyết.

Tuyết vẫn rơi, phủ gần kín người anh, khuôn mặt trắng bệch chẳng một chút sức sống.

Tôi sợ anh c.h.ế.t thật, rón rén bước đến nhẹ chạm anh:

“Lý Văn Kiêu, cậu có sao không?”

Anh không động đậy, tôi bắt đầu lo, rút điện thoại:

“Vậy tôi gọi cấp cứu nhé!”

Anh mới hé mắt, nhíu mày:

“Sao lại là cậu nữa?”

Tôi không vui lắm nhưng chẳng có tâm trí để ý:

“Cậu bị thương nặng, để tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

“Lo chuyện bao đồng.” Anh cười khẩy rồi nhắm mắt lại.

Tôi không để ý, gọi cấp cứu luôn.

Anh chỉ mặc áo hoodie đen mỏng manh. Tôi ngập ngừng rồi cởi áo khoác lông đỏ của mình đắp lên người anh.

Anh ngạc nhiên, khựng lại.

Khi tôi rời đi, anh gọi tôi lại.

Tôi quay đầu, nhìn chiếc áo cũ kỹ mà mình từng mua đắp lên anh trông có phần buồn cười.

Ánh mắt anh lạnh lùng:

“Cô không biết mẹ tôi là kẻ thứ ba sao?”

Tôi lên xe đạp: “Có nghe qua, rồi sao?”