Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 128: Gây khó dễ



Lúc này có vài người đứng một bên âm thầm vui vẻ, thật đúng là chuyện tốt không sợ phiền phức.

Liễu Quế Lan hai tay chống nạnh đứng ở nơi đó, không khác gì bà la sát.

Mà Quý Hiểu Hà trốn bên cạnh cũng đang vụng trộm hả hê, lúc này nàng ta cảm thấy rất hả giận, bình thường Vương thị không ít lần làm khó dễ nàng, chưa bao giờ đối đãi với nàng như là người cơ mà.

Đợi đến khi không nghe thấy tiếng quát mắng của Phượng Đại Sơn nữa, lúc đấy Liễu Quế Lan liếc Phượng Chỉ Thu một cái, hừ lạnh ra tiếng: "Hai vợ chồng lão nhị, gọi cha nương ngươi ra đây cho ta, hôm nay nhất định phải dạy dỗ tiểu tiện nhân kia một chút, cũng đã gả đến đây rồi, còn muốn làm phản phải không?"

Quý Hiểu Hà không từ chối, còn rất vui vẻ lên tiếng đáp ứng: "Vâng, tổ mẫu, cháu sẽ gọi cha nương ra ngay đây."

Quý Hiểu Hà vui sướng chạy đi, vừa đến cửa phòng của Vương thị, đã đảo mắt ra nhìn quanh, thì thấy được dáng vẻ chật vật của Vương thị, quần áo xộc xệch, đầu tóc hỗn loạn, cả khuôn mặt sưng to, đang co ro dưới gầm bàn, run rẩy kêu khóc.

Còn Phượng Đại Sơn thì mang một vẻ mặt âm trầm hung tợn, không nói một lời ngồi ở trên ghế hút thuốc.

Quý Hiểu Hà thấy Vương thị chật vật như vậy, trong lòng càng thấy hả hê, ho nhẹ một tiếng, ra vẻ không thể tin mà hỏi: "Nương, người làm sao vậy? Sao lại ngồi dưới gầm bàn thế kia?"

Vương thị vừa nghe thấy giọng của Quý Hiểu Hà, lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn lên, vừa chỉ vào Phượng Đại Sơn vừa mở miệng mắng: "Còn không phải đều là do người cha đáng chết của ngươi làm sao, nhìn dáng vẻ vô dụng của ông ta đi, thiếu chút nữa đánh chết ta rồi."

Sắc mặt của Phượng Đại Sơn càng thêm xám xịt, đứng lên, cầm tẩu thuốc đánh về phía Vương thị: "Độc phụ nhà bà, còn nói nữa xem, có tin tôi đánh chết bà không."

Vương thị mới từ dưới gầm bàn bò ra ngoài một chút, lại nhìn thấy dáng vẻ Phượng Đại Sơn sắp sửa biến thành hung thần ác sát, lập tức sợ tới mức run rẩy, cuống quýt cầu xin tha thứ: "Đại Sơn, thiếp sai rồi, thiếp sai rồi, là tại thiếp vạ miệng, lần sau cũng không dám nữa!"

Quý Hiểu Hà nhìn thấy một màn này, đưa hai tay ôm lên che miệng, vẻ mặt không thể tin nổi, nàng ta không nhìn lầm chứ, Vương thị vậy mà lại đang khẩn thiết cầu xin Phượng Đại Sơn – người suốt ngày bị bà ta đánh chửi tha thứ ư!

"Cha, người làm gì vậy?"

Phượng Chỉ Thu chạy từ bên ngoài vào, vừa đến đã ôm lấy Phượng Đại Sơn ngăn lại.

Phượng Đại Sơn cũng không có ý định làm tới, thuận theo lực kéo của Phượng Chỉ Thu lần nữa ngồi lại trên ghế.

Quý Hiểu Hà trừng mắt nhìn Phượng Chỉ Thu một cái, hiển nhiên rất không hài lòng với hành động ngăn cản vừa rồi của Phượng Chỉ Thu.

Nàng ta lại nhìn thoáng qua Vương thị vẫn đang run rẩy dưới gầm bàn, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, rồi lại cố làm vẻ đau lòng nói: "Nương, người đã làm gì sai sao? Cha đánh người như vậy, nếu không là tận mắt nhìn thấy, chắc là con sẽ không bao giờ tin nổi mất."

Vương thị làm sao không biết Quý Hiểu Hà đang nói mát, món nợ này ngày sau bà ta nhất định sẽ tính đến.

Lúc này trong lòng bà ta đang chứa đầy một bụng oan ức, toàn thân xanh tím từng mảng lớn, nhưng cũng không phải là chỗ hiểm yếu, rõ ràng là Phượng Đại Sơn không muốn đánh chết bà ta.

Vương thị nhìn cũng không dám nhìn Phượng Đại Sơn, run rẩy nói với Phượng Chỉ Thu: "Lão nhị, sao giờ ngươi mới đến, mau đưa cha ngươi đi đi, nếu không ông ta sẽ đánh chết nương ngươi đấy!"

Quý Hiểu Hà thấy tình cảnh Vương thị quẫn bách như vậy, còn giả vờ tủi thân mà đáp: "Ài, nương, chuyện này cũng không thể trách nhị phòng chúng con, chúng con cũng vừa nghe thấy tiếng động đã chạy tới, nếu người chê nhị phòng chúng con vô dụng, vậy chúng con về đây."

Nói rồi Quý Hiểu Hà ném cho Phượng Chỉ Thu một ánh mắt, khóe miệng hơi nhếch lên: "Chỉ Thu chúng ta đi, việc này chúng ta không quản được đâu."

Vương thị vốn còn định mắng mỏ vài câu, nhưng thấy Phượng Chỉ Thu thật sự muốn đi theo Quý Hiểu Hà, lúc này cho dù có tức giận đến nhường nào, bà cũng phải nuốt vào trong.

Vương thị hoảng hốt gọi hai người kia lại: "Lão nhị, là nương sai rồi, các ngươi đừng đi, coi như nương cầu các ngươi, đưa cha các ngươi đi đi, cứ nhìn thấy ông ta là trong lòng ta lại sợ hãi."

Phượng Chỉ Thu ném một ánh mắt về phía Quý Hiểu Hà.

Quý Hiểu Hà nhìn thoáng qua Phượng Đại Sơn, thấy trên mặt ông ta có mấy vết cào cấu vẫn đang rớm máu, lập tức bày ra vẻ không vui nói với Vương thị: "Nương, người thật đúng là, cào mặt cha ta thành như vậy, sau này cha làm sao có thể gặp người đây, tổ mẫu còn đang gọi hai người ra bên ngoài đó."

Thấy Vương thị không nói lời nào, Quý Hiểu Hà ngẩng đầu trừng mắt liếc Phượng Chỉ Thu một cái, không kiên nhẫn mà nói: "Chàng còn thất thần làm gì, còn không mau dẫn phụ thân tới nhà tắm tắm rửa một chút đi."

Phượng Chỉ Thu không tức giận, dù sao đây cũng là vì thể diện của cha mình, hắn ta đỡ Phượng Đại Sơn đi tới nhà tắm.

Quý Hiểu Hà liếc nhìn Vương thị một cái, trong lòng thật sự rất sảng khoái nha, Vương thị, chắc bà không thể ngờ được rằng, bà cũng sẽ có ngày hôm nay đâu nhỉ!

Quý Hiểu Hà tủm tỉm cười vui sướng, lông mày hếch lên: "Nương, cha đã đi rồi, sao người còn không đi ra, chẳng lẽ dưới bàn này có gì tốt hay sao?"

Vương thị cắn chặt răng, rất muốn mở miệng mắng cho Quý Hiểu Hà một trận, nhưng vừa nhớ tới tư thế muốn ăn thịt người của Phượng Đại Sơn, bà ta chỉ đành ngậm miệng.

Bây giờ chưa phải lúc, bà ta không thể không cúi đầu, vẻ mặt đau đớn nói: "Còn không phải là ta sợ bị cha các ngươi đánh ta sao."

Quý Hiểu Hà khoanh tay, âm dương quái khí nói: "Nương đi ra đi, có Chỉ Thu nhà ta ở đây, người không cần lo lắng. Ở thời điểm quan trọng này, may là vẫn là có nhị phòng chúng con đấy, còn đại phòng ấy à, đến bây giờ ngay cả một bóng người cũng không thấy, thật là lòng dạ hiểm độc."

Vương thị liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đại phòng này căn bản không thể so sánh với nhị phòng các ngươi, cả ngày chỉ biết vây quanh nha đầu Phượng Chỉ U kia, đúng là mệnh nô lệ trời sinh."

Vừa nói Vương thị vừa từ dưới gầm bàn chật vật bò ra, Quý Hiểu Hà thấy vậy, vội lấy tay che miệng cười ha ha: "Nương, người này...... Ha ha, cái này cũng buồn cười quá đi, nhìn người như vậy quả thực rất giống con ba ba bốn chân......"

Nàng ta còn chưa nói xong đã phản ứng lại, vội vàng che miệng, nhưng vẫn không nhịn được mà cười ha ha.

Vương thị sao có thể không biết Quý Hiểu Hà đang mắng bà ta là ba ba, lập tức lạnh giọng: "Quý Hiểu Hà, ngươi nói chuyện cũng đừng nên quá phận, nếu không phải ta là nương ngươi, nữ nhi của ta bây giờ là người của Ngô gia, bởi vì có cái gọi là yếu trâu còn hơn khỏe bò, đánh chó cũng phải nhìn chủ, Linh nhi của ta hiện tại chính là người được Ngô lão gia cưng chiều, chỉ cần nàng hơi giậm chân một cái, ta nghĩ ngươi cũng sẽ chịu không nổi đâu."

Quý Hiểu Hà nghe thấy thế, trong lòng lập tức bình tĩnh lại, nhưng vẫn cố ý ưỡn thẳng lưng, chuyển đề tài nói: "Nương, người cần phải biết, việc này không thể trách nhị phòng chúng con, cũng đừng xem nhẹ lòng tốt của chúng con chứ, nếu không là nhị phòng chúng con cứng rắn xông vào, nói không chừng bây giờ người vẫn đang bị đánh đó."

Vương thị khó tin hỏi lại: "Bên ngoài có kẻ ngăn cản ngươi?"

Quý Hiểu Hà giả lả cười: "Nương, người đây không phải là đào hố để cho con nhảy vào sao? Bên ngoài một đám người còn đang chờ người đi ra đó, nương, con nói trước, ngươi đi ra ngoài có đánh hay nháo gì cũng không liên quan đến nhị phòng chúng con, về sau Linh Nhi nhà người muốn tới đây trút giận cho người, cũng đừng tìm đến nhị phòng chúng con, việc này...... Quên đi, con vẫn là ít nói hai câu, người cứ ra ngoài xem một chút sẽ biết."

Vương thị bán tin bán nghi nhìn thoáng qua Quý Hiểu Hà, sao bà ta có thể nghe không ra ẩn ý trong lời này, bên ngoài nhất định không có chuyện gì tốt.

Vương thị liên tục lắc đầu, ngượng ngùng cười: "Con dâu, ngươi đi ra ngoài nói giúp nương một tiếng, bây giờ ta đang một thân chật vật thế này, nên không ra ngoài nữa, có chuyện gì ngày mai rồi nói."