Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 129: Nở mày nở mặt



Quý Hiểu Hà nhướn mày: "Nương, người không thể không đi ra, đây là tổ mẫu bảo con vào gọi hai người, nếu người không đi ra, đến lúc đó lại để tổ mẫu đích thân vào gọi, thì sẽ không nói dễ nghe như con đâu đó."

Mà lúc này Phượng Đại Sơn đã cùng Phượng Chỉ Thu đi ra khỏi phòng, mọi người thấy trên mặt Phượng Đại Sơn đều là dấu vết cào cấu, nhất thời cười như được mùa.

Thậm chí có người còn trực tiếp châm chọc nói: "Đại Sơn đây à, làm gì mà mặt bị tức phụ cào thành như vậy thế, nương ngươi vừa nãy còn nói ngươi rất có tiền đồ, dám đánh lại tức phụ rồi, nhưng giờ ta thấy chuyện cũng không phải như vậy nhỉ, có phải trong lúc thân mật với Xuân Tú nhà ngươi, ngươi không hầu hạ tốt nàng ta, nên nàng ta mới cào ngươi thành như vậy không! Ha ha..."

"Ha ha, Đại Sơn, khi nào thì ngươi mới có thể có tí tiền đồ đây, thử đánh tức phụ cho mọi người nhìn xem nào, danh hiệu nam nhân hèn nhát nhất thôn Liên Hoa này thuộc về ngươi đấy."

Liễu Quế Lan càng nghe trong lòng càng tức, nhìn Phượng Đại Sơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng lười nói, mà là quay sang Phượng Chỉ Thu lớn tiếng chất vấn: "Lão Nhị, nương ngươi đâu, sao không gọi ra? Dám đánh cha ngươi thành như vậy, việc này không thể bỏ qua. Mau gọi tiện nhân kia ra."

Vừa dứt lời, Vương thị được Quý Hiểu Hà đỡ từ trong nhà run rẩy đi ra.

Mọi người nhìn mà giật mình, thậm chí còn không nhận ra Vương thị.

"Đây là ai? Sao mặt mũi sưng to như vậy?"

"Ngươi mù à, đó rõ ràng là Vương thị, Phượng Đại Sơn cũng ra dáng nam nhân rồi đấy."

Vương thị liếc nhìn Liễu Quế Lan, trong lòng vô cùng căm tức, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ quan tâm nói: "Nương, đã nửa đêm sao người còn đứng đây, trời lạnh như vậy, đừng để thân thể nhiễm lạnh a!"

Liễu Quế Lan thấyVương thị bị thương còn nặng hơn so với nhi tử của mình, trong lòng mừng thầm, sau đó thì lên mặt nói: "Nếu ta không ở đây, có một số người ấy à, hừ, chính là không để Phượng gia ta vào mắt."

Vương thị cũng không phải kẻ ngốc, đây không phải là đang nói bà ta sao!

Vương thị cắn chặt răng, giọng điệu cũng không nhẹ nhàng nữa: "Nương, lời này của người rõ ràng muốn con dâu nghe sao? Lúc vừa đến cửa con đã nghe thấy người mắng con là tiểu tiện nhân, con bị Đại Sơn nhi tử bảo bối của người đánh thành như vậy, người hỏi cũng không hỏi một câu, bây giờ lại nói móc con, người thử hỏi lương tâm của người xem, người làm làm vậy có đúng không?"

Liễu Quế Lan chép chép miệng, nghe thấy Vương thị ở trước mặt mọi người, nói ra bị nhi tử đánh mà thấy nở mặt nở mày lên không ít.

Lão thái bà trừng mắt nhìn Vương thị, khóe miệng nhếch lên: "Xuân Tú không phải ta đã nói với ngươi, việc nữ nhân bị nam nhân đánh không phải rất bình thường sao? Nhớ lúc trước ta cũng bị cha ngươi đánh không ít a, nhưng ta đã nói cái gì, chính là cái gì cũng không nói, còn ngươi nhìn lại ngươi đi, mới đánh vài cái đã chịu không nổi, chịu không nổi thì có thể cút, Phượng gia chúng ta lại không ngăn cản ngươi."

Liễu Quế Lan từ lâu đã không vừa mắt Vương thị, nếu không phải nhi tử bảo bối của bà sống chết che chở Vương thị, thì Vương thị hẳn là đã sớm bị bà "dạy dỗ" cho ngoan ngoãn dễ bảo hơn rồi.

Vương thị định nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng giờ nghe thấy những lời nhục mạ của Liễu Quế Lan, cơn tức cuối cùng đã bộc phát, nghiến răng, hướng về phía Liễu Quế Lan chửi ầm lên: "Liễu Quế Lan bà già đáng chết..... A."

Lời còn chưa nói xong, đã bị Phượng Đại Sơn tiến lên quăng cho một cái tát, tức giận quát: "Dám nói chuyện với nương ta như thế, có tin ta đánh chết ngươi không."

Vương thị nhìn Phượng Đại Sơn còn muốn ra tay, vội vàng trốn ở phía sau Quý Hiểu Hà, sắc mặt đầy vẻ sợ hãi, thân thể run rẩy mãnh liệt, nhìn về Phượng Đại Sơn nhận sai: "Đại Sơn thiếp biết sai rồi, lần sau sẽ không nói chuyện với nương như vậy nữa, xin chàng đừng đánh ta."

Liễu Quế Lan vừa nghe thấy lời này, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu hả hê, từ khi cưới Vương thị, Phượng Đại Sơn trở nên nghe lời vợ, hai mẹ con bà ta cũng trở nên xa lạ đi nhiều.

Lão thái bà liếc Vương thị một cái, lông mày nhếch lên, hừ lạnh ra tiếng: "Khi dễ nhi tử của ta nhiều năm như vậy, như thế nào, bây giờ biết sợ rồi? Đại Sơn nhà ta khắp nơi nhường nhịn ngươi, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác không biết tốt xấu, giờ thì ngươi đã biết Đại Sơn nhà ta lợi hại như thế nào chưa."

Nhìn Vương thị cúi đầu khóc thút thít, không dám lên tiếng, Liễu Quế Lan càng nói càng hăng, chỉ vào mặt Vương thị mắng mỏ: "Tiểu tiện nhân, bao năm nay xúi giục Đại Sơn, không thân cận với ta nữa, ta nói cho ngươi biết, đừng tự cho mình là đúng, ngươi chỉ là một người ngoài, trước đây không phải ngươi muốn hòa ly sao? Hôm nay ta thành toàn cho ngươi, để Đại Sơn nhà ta hưu ngươi, đi đến Ngô gia hưởng thụ đi, ta sẽ lại kiếm cho Đại Sơn nhà ta một cô nương trẻ trung xinh đẹp bù đắp cho hắn."

Vương thị vừa nghe thấy muốn hưu mình, trong lòng càng sợ hãi, mặc dù ngoài miệng bà ầm ĩ muốn hoà ly, nhưng chung quy đó không phải lời nói thật, chỉ là muốn hù dọa Phượng Đại Sơn mà thôi, để ông ta làm việc kiếm tiền cho bà có thể ở nhà này ăn ngon mặc sướng, nếu bà thật sự hoà ly với Phượng Đại Sơn, thì bà biết sống sao, nữ nhi cho dù tốt, chung quy cũng chỉ là một tiểu thiếp, làm sao sẽ được người ta chào đón.

Bà ta dùng ánh mắt đáng thương nhìn Phượng Đại Sơn, nhưng thấy Phong Đại Sơn không để ý đến, bà ta đã quỳ rạp xuống nắm ống quần ông ta gào khóc: "Đại Sơn, chàng đừng hưu thiếp mà, thiếp đã sống cùng chàng nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, chàng nghĩ xem, nếu không có thiếp, sau này, khi chàng làm việc trở về sẽ không có cơm ngon canh ngọt chờ chàng, nghĩ đến mà thiếp đau lòng cho chàng a!"

Quý Hiểu Hà đứng cạnh liếc mắt nhìn Vương thị, châm chọc nói: "Nương, người thật đúng là biết nói đùa, từ khi người cùng nữ nhi bảo bối của người đến Phượng gia chúng ta, đã bao giờ nấu cơm đâu, không phải đều là do người Phượng gia chúng ta tự nấu cả sao? Người đừng nói những lời giả dối như vậy chứ."

Phượng Đại Sơn không nghe còn đỡ, vừa nghe thì càng thêm tức giận, một cước đá văng Vương thị, quát ầm lên: "Tiểu tiện nhân, người đừng có mà nói láo, mấy ngày nay làm việc ở mỏ, khi ta mệt mỏi trở về, người có làm cho ta một bữa cơm nào sao?! Ngược lại trong mắt ngươi chỉ có tiền tiền, độc phụ như ngươi không cần cũng được."

Liễu Quế Lan nghe thấy nhi tử bảo bối bị Vương thị bắt đến mỏ quặng làm việc, lập tức tức giận đùng đùng: "Cái gì! Ngươi....độc phụ lòng dạ hiểm ác này, lại dám bắt Đại Sơn nhà ta đến mỏ quặng làm việc, thật sự là dám coi thường sống chết của Đại Sơn nhà ta, xem hôm nay ta có đánh chết ngươi không!"

Lão thái bà nói xong tức giận thì vung gậy đánh lên người Vương thị.

Ngay lập tức một tiếng kêu thảm thiết như giết heo lại vang lên: "Nương...... Oan cho con mà, nương! Người đứng đánh nữa mà!"

Nhưng mà, tiếng kêu của bà ta căn bản cũng không có bất kỳ tác dụng gì, những người xung quanh đều đã chướng mắt bộ dạng tác oai tác quái của Vương thị từ lâu, nay thấy bà ta bị đánh, thấy hả hê còn không kip nữa là, ai muốn ngăn cản chứ?

Chỉ là vừa đánh được mấy cái, thì bất chợt nghe thấy giọng nói của lý chính: "Dừng tay!"

Liễu Quế Lan dừng lại, ngẩng đầu thì thấy lý chính đang chạy đến phía bên đây, vì thế mà không thể không dừng tay lại.

Lý chính tiến đến, nhìn qua thấy Vương thị thương tích đầy mình, thì không vui mà chất vấn: "Phượng gia các ngươi đang làm gì vậy? Muốn đánh chết người sao?"