Ngô Lệ Lệ đã lâu không đi kiếm chuyện, đứng hóng chuyện nãy giờ, giờ nghe lời này, thì lập tức mỉa mai: "Ai u, Liễu thái thái, bà đây cũng quá là không để lý chính vào mắt đi, chẳng lẽ quy định của thôn chúng ta đều mặc bà sắp xếp sao? Bà mắng chửi ồn ào, ít nhất cũng phải mười gậy!"
Sắc mắt lão thái thái âm trầm, vừa định lên tiếng phản bác, thì nghe thấy những người xung quanh cũng phụ họa tán thành: "Đúng vậy, nếu đánh mười gậy, thì lão thái thái này không được bị đánh cho tàn phế à!"
"Đánh đi, ta thấy hai mẹ chồng nàng dâu nhà này đều nên đánh, không bằng cùng nhau đánh cho xong."
Hiển nhiên, tất cả mọi người đã sớm không vừa mắt với cách làm việc của Liễu thái thái, Vương thị bình thường cũng tác oai tác quái, thế nên hiện tại mọi người đều muốn nhìn hai người họ bẽ mặt.
Mọi người cứ người nói qua ta nói lại mãi không dứt.
Liễu Quế Lan nào chịu nổi, lập tức mở miệng mắng to cắt ngang những lời nói chói tai đó: "Các ngươi là cái thứ gì, hôm nay lão thái thái ta cứ đứng chỗ này đấy, ta xem ai dám động ta!"
Lý chính nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phượng Chỉ U, chỉ thấy nàng vẫn thủy chung không phản ứng gì, liền hướng về phía Liễu Quế Lan lạnh lùng lên tiếng: "Lão thái thái, bà cũng đừng kiêu ngạo quá mức, hôm nay nếu không có Chỉ U cô nương ở đây, bà đã bị định gậy rồi, hiện tại tôi khuyên bà vẫn nên thu liễm lại thì hơn, nếu không nháo lớn chuyện, tổn thương đến tình cảm hàng trên xóm dưới không tốt đâu."
Thấy lý chính lên tiếng giảng hòa, Liễu Quế Lan càng tức hơn: "Lý chính ngươi đánh ta một cái thử xem, cho dù không có cháu gái ta, ta còn sợ ngươi hay sao."
Phượng Chỉ U ho nhẹ một tiếng, điềm nhiên nói lý chính: "Chuyện hôm nay thật sự là không phải, Chỉ U tôi cảm ơn lý chính, nhưng mà nếu ngài ở chỗ này đánh tổ mẫu của tôi, thì người làm cháu như tôi thật sự là không thể nhìn nổi, hay là chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ, đừng chấp nhắt với tổ mẫu ta nữa có được không?"
Lão thái thái nghe thấy lời này của Phượng Chỉ U, lập tức biến sắc: "Nha đầu chết tiệt này, ngươi nói bậy bạ gì đó, cái gì mà ta không đúng!"
Thấy lão thái thái nhất quyết nắm lấy không buông, lý chính nhíu nhíu mày, nhưng mà chung quy vẫn là nể mặt Phượng Chỉ U: "Thôi được rồi, chuyện hôm nay dừng ở đây, tôi cũng là nể mặt cháu gái bà mới không so đo với bà, chẳng qua, nếu còn có lần sau, thì dựa theo quy củ trong thôn, nếu ai làm loạn nữa, cút khỏi thôn Liên Hoa này đi!"
Nói xong, lý chính cũng chẳng muốn nhìn Liễu Quế Lan thêm nữa, quay đầu rời đi, lão thái thái tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Cái gì gọi là không chấp nhất với ta, rõ ràng chính ngươi là kẻ xen vào việc của người khác, ngươi đứng lại cho ta!"
Nhưng mà, lý chính căn bản là không thèm để ý tới lão thái thái này, mặc kệ bà ta đứng đó nghiến răng nghiến lợi một mình.
Liễu Quế Lan thấy lý chính đi rồi thì tức giận càng lớn hơn, lớn giọng mà nói: "Các ngươi nghe cho kỹ, về sau ai nếu còn dám cười nhạo Phượng gia chúng ta, thì đừng trách lão thái thái ta không khách khí, đến lý chính cũng phải nể mặt ta ba phần, các ngươi cũng không phải không nhìn thấy."
Tuy rằng mọi người đều không nhìn nổi Liễu Quế Lan này, nhưng cũng không có ai thực sự đứng ra chống đối bà ta, nhưng việc này trong lòng ai cũng thừa biết lý chính là nể mặt Phượng Chỉ U mới rời đi, còn lão thái thái này là đang tự dát vàng lên mặt mình, càng nghĩ bọn họ càng cảm thấy buồn cười.
Ngô Lệ Lệ thấy thế thì bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có gì ghê gớm, ngày mai ta sẽ khiến cho Phượng gia các ngươi loạn thành một nồi cháo."
"A, đây không phải là Ngô Lệ Lệ sao? Nói chuyện sao không nói lớn tiếng chút, ta thấy ngươi thật sự đã quên chuyện lần trước rồi nhỉ, một cô nương gia chưa gả đi, đêm tối tắt đèn tắt lửa rồi mà còn chạy loạn khắp nơi, nếu để cho tên lưu manh nào bắt được, thì không phải là món hời cho hắn ta sao!"
Cái giọng điệu mỉa mai này không phải người khác, mà chính là Hàn Vạn Hương - người vừa rồi bị Liễu Quế Lan doạ cho bỏ chạy giờ lại quay lại.
Ngô Lệ Lệ liếc Hàn Vạn Hương một cái, hai tay chống nạnh, lập tức phản bác: "Bớt ở chỗ này nói mát đi, còn không biết là ai vừa rồi bị dọa cho bỏ chạy, đến tôi cũng cảm thấy mất mặt đấy."
"Ngươi......"
Hàn Vạn Hương đỏ mặt, bị tức đến nói không ra lời.
Lúc này, Phượng Chỉ U đi tới bên cạnh Liễu Quế Lan, nhàn nhàt nói: "Tổ mẫu, nơi này nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi về trước."
Liễu Quế Lan liền mang một vẻ mặt tươi cười, cầm lấy tay Phượng Chỉ U hòa ái nói: "Cháu gái, thật đúng là không uổng tổ mẫu thương ngươi, bây giờ ngươi đã có tiền đồ, làm rạng rỡ tổ tông Phượng gia chúng ta, sau này ta và cha ngươi còn phải hưởng phúc của ngươi, đừng ghét bỏ tổ mẫu lải nhải, hôn sự của ngươi và Cố công tử nên làm sớm, chuyện này nếu cứ kéo dài, cũng không phải chuyện tốt, để cho người trong thôn này nói ra nói vào, đối với thanh danh của Phượng gia chúng ta cũng không tốt."
Hôm nay Liễu Quế Lan đã nói đến chuyện này hai lần, mục đích chính là muốn mọi người tin là Phượng Chỉ U có ý với Cố Thiên Nhai, buộc Phượng Chỉ U phải gả cho Cố Thiên Nhai.
Ngô Lệ Lệ vốn không muốn nói chuyện, nhưng vừa nghe Liễu Quế Lan nói đến nam nhân nàng ta thích Cố Thiên Nhai, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ tức giận, lúc trước Túc Tử Thần mà nàng ta thích không đoạt được, hiện tại Cố Thiên Nhai cũng bị Phượng Chỉ U chiếm lấy.
Nàng ta thật sự càng nghĩ càng tức giận, vì thế mà trừng mắt hắng giọng lên nói với Liễu Quế Lan: "Phượng Chỉ U nhà bà thật đúng là uy phong, phải chiếm lấy bao nhiêu nam nhân mới có thể dừng lại đây, một công tử anh tuấn mới đến cũng có thể bị Phượng Chỉ U nhà bà dắt mũi, một nữ hầu hai chồng, các ngươi không ngại xấu hổ cũng được, nhưng thanh danh của Cố công tử rất quý giá, há có thể để cho những kẻ không biết liêm sỉ như các ngươi làm bẩn."
Liễu Quế Lan sao không biết tâm tư của Ngô Lệ Lệ tâm, khinh thường liếc mắt nhìn Ngô Lệ Lệ một cái, trào phúng nói: "Có vài người ấy à, cóc ghẻ mà lại muốn ăn thịt thiên nga, một cô nương chưa xuất giá, lại nói chuyện giống như mấy bà tử chanh chua, bảo sao đã mười sáu còn chưa gả được."
Ngô Lệ Lệ liếc mắt nhìn Phượng Chỉ U, từ lần bị Phượng Chỉ U hung hăng đánh cho một trận, đến bây giờ trong lòng nàng ta vẫn còn hơi kiêng kỵ, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, sao có thể chịu được xỉ nhục này.
Vì thế không chần chứ mà đáp: "Lão thái thái, bà từng này tuổi rồi, nên tích chút đức cho mình đi, đã bán Trịnh Kim Linh, giờ lại tính toán lên người Phượng Chỉ U, tâm tư của bà thật đúng là đen tối, tôi còn tự hỏi a, bà cũng tự bán mình luôn đi, nhưng tiếc là, quá lớn tuổi rồi, không ai thèm nhỉ."
Nàng ta vừa dứt lời, mọi người liền bắt đầu một trận cười nhạo.
"Đúng vậy, lão thái thái này thật đúng là lòng dạ hiểm độc, Phượng Chỉ U đã kết hôn rồi mà bà ta cũng không buông ta, rõ ràng cái bà ta muốn chính là sính lễ của đại phú hộ người ta thì có!"
"Lão thái thái này, năng lực gì khác thì không có, nhưng tính kế người nhà thì không ai bằng."
Mọi người thi nhau bàn ra tán vào.
Ánh mắt Phượng Chỉ U trầm xuống, nhưng cuối cùng vẫn là biết đại thể, lạnh nhạt lên tiếng: "Chuyện của tôi mọi người đừng bàn tán nữa, tôi và Cố công tử chỉ là bằng hữu mà thôi, tôi lại nói với mọi người lần nữa, trượng phu của tôi là Túc Tử Thần, hiện tại, và sau này cũng sẽ là chàng, sau này nếu tôi lại nghe được có người đồn thổi lung tung về tôi, thì đừng trách Phượng Chỉ U tôi không khách khí!"