Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 132: Hợp đồng có hiệu lực



Nói xong mấy câu cuối, vẻ mặt của Phượng Chỉ U liền trầm xuống, đồng thời còn cố ý nhìn thoáng qua Ngô Lệ Lệ, ánh mắt rét lạnh với mười phần cảnh cáo làm cho người ta kinh hãi.

Phượng Chỉ U vừa nói xong, Liễu Quế Lan lập tức cau mày, trừng mắt nhìn Phượng Chỉ U, hừ lạnh, "Cả triều đại này, chuyện chung thân đại sự của con cháu luôn là lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, ta có phải đã nhân từ với ngươi quá rồi không, ta đã nói là gả cho Cố công tử, thì phải gả cho Cố công tử, việc này ngươi nghe cũng phải nghe, mà không nghe cũng phải nghe."

Trước mặt bao nhiêu người như vậy, Liễu Quế Lan đối với Phượng Chỉ U một chút cũng không lưu tình, cứng rắn ra lệnh.

Ngô Lệ Lệ thật đúng là càng nghe lửa giận càng cao: "Liễu thái thái, Phượng Chỉ U không phải đã gả cho người khác rồi sao? Sao lại muốn gả nàng ta cho người khác nữa? Cố công tử người ta sao có thể muốn nữ nhân bất trinh này."

Liễu Quế Lan tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Ngô Lệ Lệ liền chửi ầm lên, "Nha đầu nhà ngươi, chẳng lẽ ta còn không biết chút tâm tư kia của ngươi sao, ngươi rõ ràng đã nhìn trúng Cố công tử người ta rồi chứ gì, nhưng ngươi không tự xem lại bản thân có cái đức hạnh gì, loại người chua ngoa đanh đá như ngươi, nam nhân nào muốn!"

"Bà...... Phượng Chỉ U nhà bà thì tốt lắm đấy."

Ngô Lệ Lệ tức giận giậm chân, nếu không có Phượng Chỉ U ở đây, nàng ta nhất định sẽ đánh nhau với lão bà này.

Phượng Chỉ U hơi nhíu mày lên tiếng, "Tôi đã ở riêng, chuyện của tôi sẽ tự mình xử lý, khi còn bé chịu đói không ai quản đến sống chết của tôi, tôi cũng không muốn nói trắng ra, xé rách mặt nhau đối với ai cũng không tốt, mong tổ mẫu về sau đừng nên tính kế gì lên đầu tôi nữa."

Ngô Lệ Lệ nghe thấy thế thì mím môi cười trộm, nhưng lập tức nhận lấy một đạo ánh mắt rét lạnh lia đến trên mặt của nàng ta, làm cho nàng ta không tự chủ được mà run lên.

Ánh mắt như đao của Phượng Chỉ U khiến Ngô Lệ Lệ không dám ngẩng đầu.

Phượng Chỉ U tiếp tục nói, "Nếu lần sau lại để cho tôi nghe thấy cô nói lung tung, cẩn thận cái lưỡi của cô đó!"

Phượng Chỉ U khí thế cường hãn, giọng nói lạnh như băng kia giống như một thanh đao nhọn hung hăng đâm vào lòng Ngô Lệ Lệ từng nhát từng nhát, làm cho thân thể nàng ta run lên, gắng sức kiềm chế không dám phản bác.

Liễu Quế Lan còn muốn nói nữa, nhưng Phượng Chỉ U đã không để ý tới bà ta, mà xoay người rời đi.

Liễu Quế Lan tức giận nghiến răng nghiến lợi, quải trượng trong tay nặng nề đánh xuống, lớn tiếng kêu gào, "Phản, phản, nhà này không thể sống nổi nữa."

Lão thái bà thấy cả nửa ngày không có ai đáp lại, bà ta trừng mắt nhìn chung quanh, nhưng không có ai để xả cơn tức này, vì thế đổ hết mọi tức giận lên đám người còn đang hóng chuyện trong sân.

"Cút hết cho ta! Nhìn cái gì mà nhìn, có cần ta gọi biểu ca ta tới tống các ngươi vào nhà lao không hả!"

Những thôn dân đứng xung quanh nghe lão thái bà nói xong thì trên mặt không ngăn nổi ý cười trào phúng, khinh thường nói: "Lão thái thái bà suốt ngày gọi biểu ca dài biểu ca ngắn, cũng chẳng bao giờ thấy hắn ta tới thôn này một bước, nếu bà thật sự có một biểu ca lợi hại như vậy, bà còn có thể ở cái thôn Liên Hoa này nữa sao!"

"Đúng vậy, nếu thật sự có biểu ca lợi hại như vậy, thì đã không cần bán cháu gái đi rồi."

"Được rồi, chúng ta cũng đừng giống như lão thái thái này, đều về nghỉ ngơi thôi."

Nói xong rồi mọi người cũng không nán lại thêm nữa, ai nấy đều thấy vui sướng khi có người gặp họa mà rời đi.

Liễu Quế Lan tức anh ách, đảo mắt nhìn trái nhìn phải một chút, thấy Quý Hiểu Hà đang thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh thì càng cơn tức không chỗ phát tiết lại bùng lên: "Vợ lão nhị, ngươi mù sao? Còn không mau đỡ ta trở về phòng."

Mặt Quý Hiểu Hà đen lại, nhưng trong nháy mắt lại miễn cưỡng cười nói: "Tổ mẫu nói đúng, con đỡ ngài trở về phòng."

Thời điểm trước khi Liễu Quế Lan rời đi, còn trừng mắt liếc Vương thị, hung hăng quát: "Tiểu tiện nhân, ngày mai ta sẽ tính sổ với ngươi!"

Vương thị sợ tới mức thân thể run lên, không dám cãi lại.

Cùng lúc này, Phượng Chỉ U đã mở cửa vào phòng, vừa nhấc mí mắt lên thì thấy Túc Tử Thần đang nhìn mình chăm chú.

Phượng Chỉ U hơi sững lại, ánh mắt có chút né tránh: "Sao còn chưa ngủ?"

Trên mặt Túc Tử Thần vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào, PhượnChỉ U cũng đã thấy quen, ở trong lòng Phượng Chỉ U, Túc Tử Thần chính là một tiểu tử lạnh như băng.

Nhưng nào ngờ, khoé miệng Túc Tử Thần bỗng nhiên nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia bỗng trở nên yêu nghiệt hơn hẳn, khiến Phượng Chỉ U không nhịn được liếc mắt, sau đó thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn: "Ta đang chờ nàng."

Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng như nước, may mắn chính là Phượng Chỉ U đang đối mặt với hắn, nếu đổi lại là nữ nhân bình thường, có thể hiện tại đã sớm chạy đến trong lòng hắn rồi!

Phượng Chỉ U không dám nhìn thẳng ánh mắt nồng nàn của hắn, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Đã trễ thế này, còn chờ ta làm gì nữa."

Phượng Chỉ U tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi định làm gì?"

Túc Tử Thần cười cười, cũng không đáp mà hỏi ngược lại: "Nàng định làm như thế nào?"

Phượng Chỉ U do dự một chút, liền nhẹ giọng đáp: "Tuy Vương thị là nương ta, nhưng cũng không phải người sinh ra ta, lại năm lần bảy lượt tính kế ta, còn thiếu chút nữa đẩy ta vào chỗ chết, đối phó với bà ấy, ta tự nhiên cũng sẽ không khách khí, huống hồ bây giờ bà ta còn dám tính kế huynh, lại càng không thể tha thứ!"

Nội tâm Túc Tử Thần dâng lên một tia phức tạp.

Qua thật lâu, hắn mới nhẹ giọng nói: "Được, làm theo ý nàng đi."

Nhưng đợi hơn nửa ngày cũng không nghe thấy Phượng Chỉ U đáp lại, ngẩng đầu nhìn sang, thì thấy Phượng Chỉ U đã ôm đệ đệ của mình ngủ thiếp đi rồi, Túc Tử Thần cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng chung quy cũng không nói gì nữa, dần dần nhắm hai mắt lại.

Một đêm yên tĩnh cứ thế qua đi.

Ngày hôm sau.

Phượng Chỉ U không đi cửa hàng mỹ phẩm, vì Lý lão gia đã sớm phái người đưa tin, mỹ phẩm của nàng đã kiểm nghiệm đạt tiêu chuẩn, văn tự thoả thuận của hai bên chính thức có hiệu lực, có thể sản xuất hàng loạt mỹ phẩm.

Vì sản xuất số lượng lớn, nàng không thể không để cho đại ca đại tẩu tới cửa hàng mỹ phẩm trong coi vài ngày, chuyện này liên quan đến hợp đồng với Lý lão gia nên không thể qua loa.

Từ sáng sớm hôm nay, Phượng Chỉ U và Túc Tử Thần đã bận tối tăm mặt mày, nhưng không ngờ trong nhà lại phải đón tiếp một vị khách không mời mà đến.

Cố Thiên Nhai mặc một thân y phục đỏ, tay cầm quạt xếp, lộ ra khí chất cao quý không thể nghi ngờ, nhìn vào sẽ làm cho người ta cảm thấy không hợp với thôn quê cũ nát này.

Cố Thiên Nhai mang theo nụ cười mị hoặc nhìn về phía Túc Tử Thần, thấy Túc Tử Thần đang chẻ củi nhóm lửa, mà trong mắt lộ ra một tia phức tạp: "Tử Thần, huynh còn có nhã hứng ở đây chẻ củi sao, nếu không phải ta đã ở chỗ này một thời gian rồi, thì thật đúng là có đánh chết cũng không tin huynh có thể làm việc này đấy, chẳng lẽ huynh thật sự muốn ngây ngốc ở chỗ này cả đời sao?"

Túc Tử Thần cũng không thèm ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng đáp lại: "Liên quan gì đến ngươi."

Cố Thiên Nhai nhẹ nhàng phất cổ tay, quạt xếp được mở ra, hắn ta cầm quạt phe phẩy vài cái, lại lộ ra một nụ cười yêu nghiệt: "Là không liên quan đến ta, nhưng huynh cũng không thử nghĩ mà xem, nếu cứ thế này mãi, nếu nàng gặp nguy hiểm thì sẽ như thế nào chưa?"

Hắn ta không nói thẳng, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ.

Túc Tử Thần thoáng dừng lại, một lúc sau mới thản nhiên đáp lại: "Ta đã nói rồi, không liên quan đến ngươi."