Cái thùng rác trước cửa bị Cố Diệu Xuyên đá móp méo.
Tôi vác nó xuống tầng một.
Tầng một có một bác lớn tuổi, bị chứng mất trí nhớ nhẹ, thường hay đi nhặt phế liệu trong khu.
Tôi nhìn thấy ánh mắt đầy khao khát của bác dành cho chiếc thùng rác méo mó ấy.
Đã làm người tốt thì làm cho trót, tôi dứt khoát tặng luôn cho bác.
Trong lúc ấy, tôi còn nhận được khoản chuyển khoản từ Cố Diệu Xuyên.
Anh ta run tay nhập nhầm số, thế mà lại chuyển cho tôi tận 5 triệu 200 ngàn.
Tôi nhớ có lần đọc trên mạng mấy bài của luật sư nói rằng, kiểu chuyển khoản số lớn mà mang hàm ý đặc biệt như vậy rất dễ bị đối phương đòi lại, hoặc thậm chí còn bị kiện vì tội tống tiền.
Tôi nhận được tiền rồi, lại tử tế chuyển trả 2 triệu 700 ngàn.
Nhưng mãi mà anh ta không chịu nhận.
Tôi liền gửi một tin nhắn nhắc nhở:
【Cố Diệu Xuyên, anh chuyển nhầm rồi, em đã trả lại nhé.】
Trên màn hình hiện lên một dấu chấm than đỏ to tướng.
Tôi sững người.
Cố Diệu Xuyên vậy mà lại chặn tôi rồi.
…Cái người này, cứ hễ giận là lại như thế, chẳng biết lần này tôi lại làm gì khiến anh ta khó chịu nữa.
Thôi kệ, tôi cũng chẳng tìm anh ta nữa.
Mấy ngày tiếp theo, Cố Diệu Xuyên không hề xuất hiện.
Tôi thì ung dung hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm hoi.
Trước tiên là tổng vệ sinh toàn bộ nhà cửa.
Khi rảnh rỗi thì lên mạng xem các mẫu thiết kế nội thất cho căn nhà mới, mơ tưởng về tương lai tươi đẹp của chính mình.
Thế nhưng, lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, Cố Diệu Xuyên vẫn chẳng có động tĩnh gì, điện thoại thì không gọi được, WeChat vẫn trong tình trạng bị chặn.
Chuyện này rất không giống với phong cách vung tiền như nước của anh ta.
Còn căn biệt thự to đùng kia của tôi thì sao?
Tôi bắt đầu sốt ruột.
Chủ động liên hệ với thư ký của Cố Diệu Xuyên.
“Xin lỗi, hôm nay Tổng giám đốc Cố có lịch cá nhân, xin hỏi chị là ai ạ?”
Tôi ấp úng, mãi không trả lời được.
Suýt nữa thì quên mất, giờ đây Cố Diệu Xuyên không còn như trước nữa, người bên cạnh anh ta cũng đã thay đổi hết.
Thư ký hiện tại của anh ta không hề biết tôi là ai.
Mà hợp đồng giữa tôi và Cố Diệu Xuyên cũng đã kết thúc.
Chúng tôi không còn bất kỳ mối liên hệ nào.
Tôi cũng không còn đặc quyền của một con chim hoàng yến như trước nữa.
“Không là ai cả, chỉ là một người bạn bình thường thôi.”
Nói xong, tôi ngượng ngùng cúp máy.
4
Vì căn biệt thự, tôi vẫn quyết định đến tận nơi một chuyến.
Chờ rất lâu dưới lầu nhà Cố Diệu Xuyên, cuối cùng cũng thấy một chiếc xe đen từ xa chạy đến.
Chiếc Maybach sang trọng mà kín đáo dừng lại.
Cửa xe mở ra rồi đóng lại.
Tôi nhìn thấy gương mặt sắc nét, cương nghị của Cố Diệu Xuyên.
Một dáng người yêu kiều, thướt tha cũng theo sát phía sau bước xuống xe.
Người phụ nữ mặc sườn xám màu lam nhạt quay lưng về phía tôi, giọng nói thanh ngọt:
“Cố Diệu Xuyên, tôi rất hài lòng về anh.”
“Dù là ngoại hình hay gia thế, anh đều rất hợp với tiêu chuẩn của tôi. Tôi không ngại sẽ nuôi dưỡng tình cảm dần dần sau khi kết hôn.”
Trời đất ơi, thẳng thắn vậy luôn à?
Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ biết là đại mỹ nhân.
Cô ta chính là đối tượng liên hôn của Cố Diệu Xuyên – Lưu Nhan Mi.
“Hôm nay tôi đi trước, ba ngày sau, anh cho tôi câu trả lời.”
Lúc này gương mặt của Cố Diệu Xuyên bị che khuất, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Tin nóng hổi thế này, nhất định phải truyền tin ngay cho các chị em trong nhóm!
Tôi nghiêng người nấp sau bức tường.
Còn cẩn thận chỉnh độ sáng màn hình điện thoại xuống mức thấp nhất, lén lút truyền trực tiếp diễn biến hiện trường vào nhóm.
Tôi gõ nhanh:
【@Tất cả mọi người mau vào! Đại tiểu thư nhà họ Lưu đang cầu hôn Cố Diệu Xuyên tại chỗ!】
【Trốn sau cây lén 📸.jpg】
Nhóm chat lập tức bị càn quét bởi một loạt icon hóng drama.
Không biết ai là người hỏi:
【Chi Nguyệt, suốt ba năm qua, cậu thực sự chưa từng động lòng với Cố Diệu Xuyên sao?】
“Nghe thấy anh ấy nói những lời đó… cậu không buồn à?”
Ngón tay tôi lơ lửng trên màn hình, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên ngay trên đầu tôi, từng chữ từng chữ chậm rãi đọc ra tên nhóm chat:
“Ủy ban cư dân Lồng Chim Khảm Kim Cương?”
Không biết từ khi nào, Cố Diệu Xuyên đã đứng sau lưng tôi.
Tôi như đối diện với kẻ địch, vội vàng khóa màn hình.
Anh đút một tay vào túi quần, tay kia khó chịu kéo lỏng cà vạt.
Khóe mắt ửng đỏ, người phảng phất mùi rượu, trong ánh mắt cuồn cuộn cảm xúc mà tôi chẳng thể đoán được.
“Kim Chi Nguyệt, từ bao giờ em lại có thói quen lén lút nhìn trộm vậy?”
Tim tôi đập thình thịch.
Tôi lùi lại một bước: “Tôi đến tìm anh.”
Ánh mắt Cố Diệu Xuyên lập tức sáng lên, yết hầu khẽ động:
“Tìm tôi?”
“Ừ, đây là đồ anh để quên ở nhà tôi.”
“Hôm đó anh đi vội quá, quên mang theo, tôi giúp anh mang đến.”
Cố Diệu Xuyên bất chợt bật cười.
“Em đúng là… không thể chờ thêm được nữa. Đồ của tôi lại chướng mắt em đến vậy sao?”
“Cũng hơi chiếm chỗ thật. Sau khi dọn đi, phòng khách rộng hẳn ra.”
Hơi thở của anh rõ ràng nặng hơn vài phần.
Anh quay lưng đi để bình ổn cảm xúc, đến khi mở miệng lần nữa, giọng đã khôi phục vẻ bình tĩnh:
“Vừa nãy em nghe hết những lời Lưu Nhan Mi nói rồi à?”
Tôi gật đầu.
Ánh mắt Cố Diệu Xuyên sáng rực:
“Vậy em có gì muốn nói không?”
Tôi cúi gằm mặt hơn nữa, xoắn xoắn ngón tay, nhỏ giọng đáp:
“Có.”
“Hửm?”
Cố Diệu Xuyên mừng rỡ, chờ đợi câu trả lời từ tôi.
Gió đêm thổi qua con phố, tiếng xào xạc như đang thúc giục điều gì đó.
Tôi lấy hết can đảm, chân thành nói:
“Tôi chúc hai người hạnh phúc, sớm sinh quý tử, trăm năm hòa hợp.”
“Còn nữa, căn hộ 300 mét vuông view sông mà anh đã hứa với tôi, bao giờ thì giao vậy?”