Căn Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

Chương 5



Sau khi Lục Bạch Vũ rời đi.

Tôi vừa ôm Pipi lên lầu, vừa ngân nga hát.

Một bóng người cao lớn đang tựa vào bên cạnh cửa nhà tôi.

Ống tay áo sơ mi của Cố Diệu Xuyên được xắn lên tùy ý, để lộ cánh tay rắn chắc, trên đó còn dính vài vết bẩn trông đáng ngờ.

Ơ?

Không phải anh từng nói, nếu quay lại tìm tôi thì anh chính là chó à?

Tuy hơi hoang mang, nhưng tôi vẫn bất ngờ vui mừng, chạy nhanh hai bước đến trước mặt anh:

“Chuyện nhỏ như vậy sao anh còn đích thân đến? Mau vào đi!”

Ngón tay tôi vừa chạm vào bàn phím mật mã cửa.

Phía sau liền vang lên một tiếng hừ lạnh.

“Tôi nhớ có người từng nói, không định kết hôn, mà muốn nuôi một con chó.”

Giọng Cố Diệu Xuyên lạnh lẽo, ánh mắt dán chặt vào bé lông xù đang nằm trong lòng tôi:

“Giờ thì hay rồi, chó chưa thấy đâu, đã bắt đầu nuôi mèo trước rồi.”

Tôi vội vàng giải thích:

“Là mèo của bạn, nhờ tôi trông hộ tạm thời.”

Giọng anh rõ ràng lại thấp thêm vài phần.

“Bạn nào? Nam hay nữ? Tên gì? Cậu ta có biết em rất dễ bị dị ứng không?”

Nghĩ đến chuyện Lục Lăng Tiêu cũng là một tên nóng nảy, sợ làm phiền đến Tần Ý Song, tôi trả lời lấp lửng:

“Một người mới quen thôi, anh không quen đâu.”

Đôi mắt đen sau lưng tôi dường như bốc lửa, cố kiềm chế một cảm xúc nào đó đang trào dâng:

“Mèo rụng lông, không thân thiết, còn khôn lỏi. Làm sao so được với chó.”

“Hơn nữa chính miệng em nói, muốn nuôi chó trong căn nhà mới. Sao giờ lại nói không nuôi là không nuôi nữa?”

Ơ…

Tôi hoàn toàn mờ mịt.

Sao Cố Diệu Xuyên lại đột nhiên kích động thế này?

Giọng điệu thì uất ức, cứ như thể anh mới là con chó đang đợi tôi nhận nuôi ấy.

Tôi cũng nổi giận.

“Cố Diệu Xuyên, Pipi chỉ là một con mèo nhỏ thôi, làm gì phức tạp như anh nói?”

“Ngược lại là anh đó, đến tận đây mà mãi chưa lấy hợp đồng ra, lần khần không nói, còn cứ nhắm vào tôi. Có ý gì? Anh đổi ý rồi hả? Không định giao nhà nữa à?”

Hai đứa mắt trừng mắt, rơi vào trạng thái giằng co.

Tôi xách bé mèo nhỏ lên:

“Anh, xin lỗi Pipi ngay!”

Pipi: “Meo! Meomeomeomeo!”

Cố Diệu Xuyên cứ thế khoanh tay ngồi trên ghế sofa, ánh mắt u ám liếc qua con mèo một cái, hừ lạnh rồi quay đầu đi.

“Phải là nó xin lỗi con chó kia mới đúng. Cướp chỗ người khác.”

Anh ta còn dám cãi cố nữa cơ.

Nhìn bộ dạng tư bản xấu xa ấy, tôi càng tức.

“Không xin lỗi đúng không? Vậy thì đưa hợp đồng đây!”

Người đàn ông trước mặt dang tay ra.

Đột nhiên kéo lấy eo tôi, kéo tôi ngã vào giữa hai chân anh.

Pipi giật mình “meo” một tiếng rồi nhảy vọt ra xa.

Tôi không kịp phản ứng, ngồi phịch xuống đùi rắn chắc của Cố Diệu Xuyên.

Định vùng dậy, nhưng lại bị anh giữ chặt hơn nữa.