Căn Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

Chương 6



Cố Diệu Xuyên đặt túi hồ sơ vào lòng tôi.

Lúc này, tôi chẳng còn tâm trí quan tâm đến tư thế mờ ám gì nữa, tay chân lóng ngóng mở miệng túi.

Tôi đọc từng chữ một cách cẩn thận, khóe môi không kiềm được mà cong lên từng chút.

Cuối cùng, một dòng chữ thu hút sự chú ý của tôi.

Trên giấy trắng mực đen viết rõ ràng—

【Khoản chuyển khoản và căn hộ đều do tôi, Cố Diệu Xuyên, tự nguyện vô điều kiện tặng cho cô Kim Chi Nguyệt và không thể hủy bỏ.

Sau khi hợp đồng được ký kết, xem như việc tặng đã hoàn tất.】

Còn có chữ ký của Cố Diệu Xuyên.

Bốn chữ “không thể hủy bỏ” sáng rực rỡ như viên thuốc an thần, khiến tôi lập tức yên tâm.

Tôi hít sâu một hơi, không cách nào kiềm chế nổi sự kích động trong lòng.

Cuối cùng cũng tới tay rồi!!

Tôi muốn hét lên, muốn như con khỉ chạy khắp phòng khách mà nhảy nhót!

Nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh.

Cầm điện thoại lên, giả vờ như chụp ảnh kỷ niệm.

Thật ra là lén gửi vào nhóm chị em, nhờ các cô ấy tìm luật sư xem kỹ lại một lượt, xem có sơ hở gì không.

Tất cả mấy động tác lén lút đó đều không lọt khỏi mắt Cố Diệu Xuyên.

Anh vòng tay ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng đặt tôi ngồi vững trên ghế sofa.

Tôi hơi chột dạ, lí nhí lẩm bẩm:

“Lỡ như… lỡ như mấy người tư bản như anh còn có chiêu trò gì sau lưng thì sao. Nhỡ anh tính kế em thì sao…”

Đôi mắt Cố Diệu Xuyên ánh lên từng tia cười lấp lánh.

Anh quỳ một gối xuống thảm trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn tôi:

“Dĩ nhiên là có rồi.”

Cổ tay tôi còn đang lơ lửng giữa không trung thì bị anh nắm lấy.

Giây tiếp theo.

Một chiếc nhẫn kim cương đỏ to bằng hạt nhãn, lấp lánh nước, đã được đeo vào ngón tay tôi.

“Lấy anh nhé, Kim Chi Nguyệt.”

11

Tôi sững người, đầu óc gần như trống rỗng.

Cúi xuống nhìn chiếc nhẫn vừa vặn nơi ngón tay.

Cảnh tượng như tua ngược từng khung hình, quay về một thời rất xa trước kia.

Hồi đó, tôi và Cố Diệu Xuyên cuộn mình trên ghế xem phim.

Cái kết là một màn cầu hôn kinh điển của nam chính.

Xung quanh nữ chính là bạn bè người thân, ai nấy đều rưng rưng nước mắt khi thấy cô ấy ôm bó hoa trong tay.

Còn tôi chẳng thấy cảm động gì cả, miệng thì nhét đầy khoai tây chiên, nhai rôm rốp.

Cố Diệu Xuyên liếc sang, có chút ngạc nhiên:

“Em không thích cái kết này à?”

Tôi lắc đầu nói:

“Ồn ào quá.”

“Em đâu có nhiều bạn đến vậy, mà gia đình em cũng chẳng ai tham gia lễ cầu hôn được.

Nếu là em… thì chỉ muốn ở trong căn nhà ấm cúng của mình, trang điểm thật xinh, rồi nhận một chiếc nhẫn kim cương thật to.”

Bây giờ, những điều tôi từng buột miệng vẽ ra, từng thứ từng thứ đều đã thành hiện thực.

Tôi rõ ràng không hề kỳ vọng gì vào hôn nhân.

Thế mà giây phút này, lồng ngực vẫn âm ấm, dâng lên một chút cảm xúc khó gọi tên.

“Cố Diệu Xuyên, trò đùa này chẳng vui chút nào cả.”

Chiếc quần tây của anh đã bị ép ra nếp gấp.

Với một người luôn sạch sẽ như anh, thế mà giờ chẳng buồn để ý đến chi tiết nhỏ ấy, chỉ nghiêm túc đáp lại:

“Kim Chi Nguyệt, đây không phải là trò đùa.”

“Chiếc nhẫn này, hôm chuyển nhà anh đã định lấy ra rồi.

Đáng tiếc khi đó anh quá ngu ngốc, cứ cố chấp muốn nghe từ miệng em nói ra câu trả lời anh mong đợi.”

“Nhưng giờ, anh cảm thấy câu trả lời ấy không còn quan trọng nữa.”

“Điều quan trọng là, anh phải nói ra lòng mình, để em biết anh yêu em nhiều đến mức nào.”

Anh bày tỏ thành khẩn như vậy, tôi cũng muốn thẳng thắn với lòng mình.

Tôi khẽ thở dài.

“Cố Diệu Xuyên… em cũng thích anh, nhưng xin lỗi, em rất nhát gan.”

“Thế giới của anh quá hào nhoáng, lại đầy cám dỗ.

Em sợ tình cảm của anh chỉ là phút nhất thời, cũng sợ một cuộc hôn nhân chênh lệch như thế sẽ không thể lâu dài.”

“Gia đình em trước kia không hề hạnh phúc… thậm chí có thể gọi là xấu xí tàn nhẫn.

Nếu như một ngày nào đó, chúng ta cũng đi đến kết cục giống như vậy… thì em thà rằng không bắt đầu còn hơn.”