Căn Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

Chương 7



Tôi chưa từng kể với ai về gia đình ruột thịt của mình.

Hồi học cấp hai, bố mẹ tôi đã ly hôn.

Căn nhà ấy lúc nào cũng ngập tràn sự phản bội, men rượu, dối trá và b/ạ/o l/1ự/c…

Ký ức cuối cùng về nơi đó là cảnh họ tranh giành quyền nuôi anh trai.

Anh tôi học giỏi, đẹp trai, được cho là người có tương lai hơn.

Còn tôi, dù rất cố gắng, thành tích cũng chỉ ở mức trung bình khá, tính cách trầm lặng, ngoại hình chỉ có thể xem là dễ nhìn.

Ngày họ dọn đi, tôi bám lấy cửa xe, vừa khóc vừa cầu xin họ đừng bỏ rơi tôi.

Thế mà tôi vẫn bị bỏ lại, đưa đến nhà dì ở nhờ.

Dì khinh tôi là thứ ăn bám.

Bà chỉ chịu nhường một nửa kho chứa đồ để tôi ở, nửa còn lại chất đầy hàng hóa linh tinh và đống phế liệu.

Mỗi khi hè đến, chỗ đó đầy rẫy côn trùng cắn người, gặp mưa thì lại bốc lên mùi ẩm mốc.

Cuộc sống phải sống nhờ nhà người khác dạy tôi sớm biết nhìn sắc mặt người ta, chăm chỉ làm việc nhà để đổi lấy sự dung túng tạm bợ.

Tôi còn ghi chép cẩn thận từng đồng đã nợ, dự định sau này lớn lên sẽ trả hết.

Lúc ấy, tôi thật sự chỉ mong mình lớn thật nhanh.

Để trả hết nợ, rồi mua một căn nhà thuộc về riêng mình… dù chỉ có một phòng ngủ cũng được.

Sau khi tôi lên đại học, mẹ bất ngờ chủ động liên lạc lại, hỏi han ân cần, còn mang theo tin bố tôi đã mất từ lâu.

Bà đón tôi về sống chung.

Tôi không dám tin, cứ nghĩ cuối cùng thì mình cũng sắp được yêu thương.

Thế nhưng, căn nhà đó có phòng ngủ của bà và cha dượng, có phòng của anh trai.

Chỉ không có phòng của tôi.

Tôi đành phải ngủ ở phòng khách mỗi ngày.

Điều tôi nhớ rõ nhất là bồn cầu trong nhà vệ sinh luôn có vết nước tiểu, và phòng khách thì lúc nào cũng treo mấy chiếc quần lót nam mà mẹ tôi giặt tay.

Tôi không thể hòa nhập vào gia đình ấy, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, chỉ vì chút tình thân mà tôi chưa bao giờ có được.

Chẳng bao lâu sau, tôi phát hiện ra lý do mẹ đưa tôi về: vì anh trai tôi bị bệnh, cần ghép thận.

Tôi từ chối yêu cầu của bà.

Bà vừa khóc vừa túm tóc tôi, chửi tôi vô lương tâm, rồi lục soát người tôi, lấy đi toàn bộ tiền bạc, đuổi tôi ra khỏi nhà.

Thì ra, giá của tình mẹ là một quả thận, cùng với 2.487 tệ.

Thứ tình cảm này thật xa xỉ.

Đêm mưa lớn hôm ấy, tôi đầu đầy m/á/u, ngất đi trước một chiếc xe màu đen.

Lúc tôi cần nhất một bàn tay kéo mình ra khỏi vũng bùn, Cố Diệu Xuyên đã xuất hiện.

Tôi được chữa trị.

Tiền học phí của tôi bắt đầu có hy vọng.

Tôi có phòng ngủ, có phòng thay đồ, có phòng đọc sách… thậm chí có cả một căn hộ riêng của mình.

Cố Diệu Xuyên và tiền của anh đã chống đỡ cho cuộc đời bấp bênh của tôi.

Vậy nên, khi anh đứng lẻ loi trước cổng nhà họ Cố, trông như một con chó hoang bị đuổi đi, tuy miệng tôi nói mạnh miệng là không liên quan, nhưng thực ra tim vẫn mềm nhũn.

Tôi nghĩ, lần này, đến lượt tôi đỡ lấy anh khi anh rơi xuống.

13

Cố Diệu Xuyên nhận ra tôi đang thất thần.

Thế nhưng anh không ép tôi phải đưa ra câu trả lời, ngược lại còn giãn lông mày, xóa tan nét căng thẳng giữa trán.

“Anh hiểu rồi. Em đang sợ lặp lại con đường của bố mẹ mình.”

“Không sao cả, cứ từ từ, anh có rất nhiều thời gian.”

“Anh sẽ cho em thấy, anh không phải hứng thú nhất thời, và chúng ta… sẽ không giống như họ.”

Tôi muốn tháo chiếc nhẫn trên tay ra.

Nhưng lại bị anh đeo vào lần nữa.

Trong phòng khách mờ tối, mọi thứ đều nhòe đi thành phông nền, chỉ có đôi mắt anh là sáng rực, đầy chân thành.

Tôi ngẩn ngơ nhìn anh.

Thì thấy sắc mặt Cố Diệu Xuyên nhanh chóng sa sầm xuống, răng hàm dường như sắp nghiến vỡ.

“Nhưng cái tên mặt non mặt trắng kia, người mang mèo đến hôm nay—”

“Đuổi! Hắn! Đi!”

14

Việc đuổi, e là… không thể.

Lục Bạch Vũ có lý do rất hợp lý để quay lại nhà tôi—

Thăm Pipi.

Ngày hôm sau, cậu ta đến đúng giờ như đã hẹn.

Tiếng “đinh đông” vang lên từ thang máy.

Đồng thời, Cố Diệu Xuyên cũng bước ra từ bên trong.

Hai người đàn ông đối mặt nhau, đồng thời khựng lại.

Một người mặc áo thun trắng sạch sẽ gọn gàng, ôm một bó hướng dương, như bước ra từ phim thanh xuân vườn trường.

Người kia thì sơ mi quần tây, vai rộng eo thon, đường nét sắc lạnh, nhưng lại xách theo thịt và rau—sự tương phản cực kỳ rõ rệt.

Và tôi, vừa mở cửa là thấy ngay cảnh tượng ấy.

“Chào buổi trưa, Chi Chi!”

Không biết vì phép lịch sự hay cố ý, Lục Bạch Vũ khéo léo lược bỏ chữ “chị”.

Tôi nhận lấy hoa, đặt xuống bên chân, mỉm cười cảm ơn.

Nhưng ngay khi mời họ vào nhà, tôi lại rơi vào thế khó.

Trong nhà chỉ có một đôi dép nam.

Giờ đưa ai đi đôi đó cũng không ổn cho lắm.

Thôi vậy.

Lục Bạch Vũ là khách, lại nhỏ tuổi hơn, giống em trai.

Cho cậu ta đi vậy.

Chắc Cố Diệu Xuyên sẽ không để tâm đâu.

Tôi đưa dép cho Lục Bạch Vũ.

Sau lưng liền vang lên tiếng “bộp”—

Không biết từ lúc nào, Cố Diệu Xuyên đã bước vào bếp.

Mặt không biểu cảm, ném tôm vào bồn rửa như muốn trút giận.

Lục Bạch Vũ thấy Pipi đang uể oải nằm dài trên ghế sofa, đôi mắt cong lên, càng thêm dịu dàng:

“Cảm ơn chị đã chăm sóc Pipi, nhìn nó có vẻ rất thích ở đây.”

Lại thêm một giọng châm biếm vang lên phía sau:

“Ngay cả việc người ta bị dị ứng phấn hoa cũng không biết, kiểu cảm ơn của cậu cũng thật độc đáo.”

Lục Bạch Vũ lập tức đỏ mặt.

Cậu quay sang tôi, áy náy nói:

“Xin lỗi chị, em ngốc quá, lẽ ra nên hỏi chị trước.”

“Cảm ơn anh trai đã nhắc—”

Cố Diệu Xuyên lạnh lùng cắt ngang:

“Cậu gọi ai cao hơn mình là anh trai vậy? Im miệng.”

Nụ cười của Lục Bạch Vũ khựng lại.

Tôi: …

Hai người này… có thể ra ngoài đánh nhau được không?

Ồn ào quá rồi đó trời ơi aaaaa