Kim Trường Minh đứng ở cửa, ho khẽ một tiếng: “Trần tiên sinh, Bành tiên sinh.”
Bành An không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn tay, lau sạch tay mình, biểu đạt sự chán ghét đối với Trần Triển Tinh một cách rõ ràng.
Trần Triển Tinh cười nhạt: “Giả tạo.”
Kim Trường Minh nói: “Tối hôm qua, giới thương mại Hồng Kông tổ chức một bữa tiệc do người Anh chủ trì. Trong tiệc có một người đàn ông của thương hội Nhật Bản, sau khi uống vài chén đã nói rằng gần đây anh ta có được một lô vũ khí.”
Trần Triển Tinh cười: “Chẳng lẽ là thứ mà Ưng Ký đánh mất?”
Kim Trường Minh đáp: “Cừu Bác Dụ cũng có mặt, có dò hỏi đôi chút, nhưng người Nhật đó không nể mặt ông ta.”
Bành An hỏi: “Người Nhật có tiết lộ lô vũ khí này từ đâu mà có không?”
Kim Trường Minh lắc đầu: “Người đó chỉ nói đúng một câu như vậy.”
Bành An suy đoán: “Giả sử, tôi chỉ nói giả sử, nếu Hùng Kiến bị người Nhật giết, thì vụ án này sẽ không dễ giải quyết.”
Kim Trường Minh: “Cảnh sát Trương đến giờ vẫn chưa tìm được người phụ nữ tên Tưởng Uyển Nhu.”
“Có lẽ Tưởng Uyển Nhu chỉ là một thân phận giả. Ưng Ký làm việc thật không chắc chắn, buôn lậu thì cứ buôn lậu, đã làm mất hàng còn không phân biệt trắng đen, cứ nhằm vào Vân Môn không buông.” Trần Triển Tinh nheo mắt lại: “Luật sư Kim, đi hỏi thương hội Nhật Bản xem, họ có nể mặt Vân Môn không?”
Kim Trường Minh đáp: “Tôi hiểu rồi.”
Bành An cất khăn tay đi: “Tôi đi trước đây.” Hắn vẫn không yên tâm để Lục Niệm ở một mình trong khách sạn.
*
Lục Niệm tất nhiên không ngoan ngoãn ở yên trong khách sạn. Cô đi ngang qua rạp chiếu phim, đứng trước tấm áp phích khổng lồ, ngước nhìn đôi nam nữ chính trong câu chuyện.
Nhân viên mời cô mua vé.
Cô lắc đầu, không hứng thú với kết thúc của câu chuyện, dù sao đó cũng chỉ là bịa đặt. Nhưng sao người ta lại tình cờ dựng nên câu chuyện giống hệt của cô như thế?
Rời rạp phim, Lục Niệm đến một tiệm trà, gọi một bát mì bò kho.
Mì được bưng lên rất nhanh.
Sợi mì nhỏ, dai, nước dùng đậm đà, thấm đầy hương vị bò kho. Nước mì phủ trên bề mặt là những miếng thịt bò, củ cải, thêm một ít hành hoa và tỏi phi. Chưa ăn sáng, bụng đói cồn cào, cô gắp một đũa mì to cho vào miệng.
Ngay lúc đó, vài người bước vào.
Người dẫn đầu là một kẻ quen mặt - Mã Lưu. Hắn ta chăm chú nhìn cô.
Lục Niệm đặt đũa xuống, giấu tay dưới bàn.
Chuyện gì đến cũng phải đến.
“Không ngờ cô đây cũng thích phim tình cảm lãng mạn.” Mã Lưu quay đầu nói với người phía sau: “Đúng là giải trí có cái hay của nó. Nếu không phải cô đắm chìm trong phim ảnh, chúng ta đã chẳng tình cờ gặp nhau ở đây.”
Mấy người đi cùng hắn ta đồng thanh: “Đúng vậy.”
Cô ngẩng cao đầu: “Các người cũng thật vô dụng.”
Mã Lưu sầm mặt: “Cô nói gì?”
Cô nhẹ giọng: “Nếu Hùng Kiến dưới suối vàng biết các người bận rộn lâu như vậy mà vẫn chưa trả thù cho hắn, chắc sẽ chết không nhắm mắt.”
Cường Mập bên cạnh đập mạnh xuống bàn, khiến bát mì sóng sánh nước ra ngoài: “Không giao đồ ra, hôm nay chính là ngày chết của cô!”
Khách trong tiệm vội vã bỏ chạy.
Ông chủ trốn sau quầy bếp, không ai dám báo cảnh sát.
Lục Niệm mỉm cười.
Cường Mập còn chưa kịp phản ứng thì một tia sáng bạc lóe lên, ngay sau đó là cơn đau dữ dội từ mu bàn tay.
Mọi người đều kinh hãi.
Trong lúc nói chuyện, Lục Niệm đã rút dao găm, đâm thẳng vào tay hắn ta.
Lưỡi dao sắc bén rạch qua da thịt, máu đỏ thẫm chảy dài. Cường Mập hét lên đau đớn như lợn rống, hắn ta vốn nghĩ cô chỉ là một cô gái yếu đuối, hoàn toàn không đề phòng, nào ngờ cô lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Những người còn lại vội rút súng, chĩa về phía Lục Niệm.
Cô cũng lấy súng ra, nhưng lại chĩa vào chính mình.
Mã Lưu lại một lần nữa kinh ngạc.
Lục Niệm lạnh lùng cười: “Không phải các người muốn đồ sao? Giết tôi rồi, các người định lấy đồ kiểu gì?”
Mã Lưu tàn nhẫn đáp: “Giữ lại cái miệng của cô là đủ, còn lại... đều có thể cắt bỏ.”
“Ồ, thế thì tôi tự kết liễu mình, để các người uổng công tìm kiếm mấy ngày qua.” Lục Niệm vặn nhẹ con dao trong tay.
Cường Mập gần như ngất đi vì đau.
Mã Lưu nhìn chằm chằm vào Lục Niệm, nòng súng chĩa xuống, định bắn vào vai cô.
Lục Niệm lạnh nhạt nói: “Tôi đã uống thuốc độc rồi. Nếu các người để lại vết thương trên người tôi, tôi sẽ cắn nát viên thuốc, chết đi cũng không để lộ bất kỳ tin tức nào cho các người. Đừng quên, Hùng Kiến chết vì trúng độc, cả cơ thể gần như không có vết thương.”
Mã Lưu nghiến răng: “Quả nhiên cô chính là hung thủ. Tôi thà không cần đồ cũng phải báo thù cho anh em.”
Một người khác vội nói: “Anh Mã Lưu, đừng kích động.”
Cường Mập đau đớn r3n rỉ.
Lục Niệm rút con dao ra, bình thản nói: “Các người còn không mau đưa anh ta đi chữa trị? Không muốn giữ lại cánh tay đó nữa à?”
Mã Lưu nghi hoặc hỏi: “Cô lại muốn giở trò gì?”
Lục Niệm đáp: “Chẳng phải lão đại các người nói muốn gặp tôi để hỏi chuyện sao? Đúng lúc, tôi cũng muốn gặp ông ta.”
Mã Lưu gằn giọng: “Bỏ súng xuống.”
Lục Niệm mỉm cười: “Tôi đã nói rồi, giết người không nhất thiết phải dùng dao hay súng. Rơi vào tay các người là chết, tôi thà tự mình chọn cái chết thoải mái hơn.”
Mã Lưu hạ súng: “Cô muốn gặp lão đại chúng tôi?”
Lục Niệm gật đầu: “Đúng vậy.”
Mã Lưu ra lệnh: “Hai người đưa Cường Mập đến bệnh viện, những người còn lại, theo tôi.“
Một người định kéo Lục Niệm, nhưng đột nhiên hét lên đau đớn, vội rụt tay lại.
“Đừng chạm vào tôi.” Lục Niệm bình tĩnh nói: “À, mà này, tay anh trong vòng bốn tiếng sẽ sưng viêm, nổi phồng nước. Tốt nhất cũng nên đến bệnh viện đi.”
Mã Lưu giật lấy lọ thuốc từ tay người kia, nhìn thấy ba chữ “Dầu ba đậu” trên nhãn.
Khi còn ở hiệu thuốc, Lục Niệm đã tính toán kỹ lưỡng. Phần lớn chất độc cần phải nuốt mới có hiệu quả, vì vậy cô chọn dầu ba đậu, loại gây phản ứng ngay khi tiếp xúc với da.
Mã Lưu chất vấn: “Cô còn bao nhiêu thứ như vậy nữa?”
Lục Niệm nghịch ngợm cười: “Anh đoán xem?”
Mã Lưu không biết lời cô là thật hay giả, nhưng khi nhận thi thể Hùng Kiến ở sở cảnh sát, hắn ta được thông báo rằng Hùng Kiến chết vì một loại độc tố sinh học chưa xác định.
Người phụ nữ trước mắt này, tâm địa so với đàn ông còn độc ác hơn nhiều.
Mã Lưu ra lệnh: “Đừng chạm vào cô ta.”
*
Mã Lưu và đồng bọn lái xe đưa Lục Niệm đến một nhà kho bỏ hoang.
Lục Niệm quan sát xung quanh.
Góc nhà kho là những kệ chứa hàng đã hư hỏng nặng, đầy bụi bặm và mạng nhện. Một số kệ đã biến dạng nghiêm trọng hoặc đổ gãy trên nền đất. Các vật dụng bị vứt bừa bãi khắp nơi, từ thùng sơn cũ, tấm gỗ mục, đến những công cụ đã rỉ sét.
Đây không phải là căn cứ chính của bang Ưng Ký.
Có vẻ chỉ là nơi tụ tập tạm thời.
Chính giữa nhà kho, một chiếc ghế gỗ được đặt sẵn. Người ngồi trên ghế vắt chân, vẻ mặt hung ác. Trên cổ ông ta là một sợi dây chuyền vàng to nặng, mặt dây hình đầu chim ưng.
Những người đàn ông khác đều đứng, chỉ có ông ta ngồi, rõ ràng ông ta là thủ lĩnh.
Khi thấy Lục Niệm bước vào, Đại Kim Liên đứng dậy, nói gì đó.
Mã Lưu làm thông dịch: “Chúng tôi đã phải tốn bao công sức mới tìm được cô.”
Đại Kim Liên nói tiếp.
Mã Lưu lại dịch: “Cô giết anh em của chúng tôi, lại cướp đồ của chúng tôi. Cô giỏi lắm.”
Lục Niệm im lặng.
Đại Kim Liên rút súng bên hông, bước vài bước lớn đến trước mặt Lục Niệm, chĩa thẳng vào trán cô.
Lục Niệm vẫn giữ nguyên thái độ: “Giết tôi rồi, các người sẽ không bao giờ tìm được đồ.”
Đại Kim Liên có vẻ ngạc nhiên, nói bằng thứ tiếng Quan Thoại pha lẫn giọng kỳ lạ: “Người phụ nữ này quả thật gan dạ, bị súng dí thẳng vào đầu mà mắt không hề chớp. Chỉ có loại phụ nữ như vậy mới có thể gi ết chết anh em của tôi rồi nhởn nhơ như vậy.”
Lục Niệm không phủ nhận cái chết của Hùng Kiến có liên quan đến mình. Nếu cô phủ nhận, với phong cách làm việc của bang Ưng Ký, có lẽ cô đã bị bắn ngay lập tức. Bây giờ, cô chỉ có thể tung một lời nói dối: “Ngoài tôi ra, không ai biết đồ đang ở đâu.”
Đại Kim Liên nheo mắt: “Cô dám tranh giành với Ưng Ký chúng tôi. Đừng nói với tôi là cả Vân Môn chỉ mình cô biết chuyện này, cô không báo cáo lại với Trần Triển Tinh sao?”
Lục Niệm đáp: “Trần Triển Tinh là kẻ lòng dạ hiểm độc, anh ta chỉ lợi dụng tôi. Đợi đến khi tôi giao đồ ra, anh ta cũng sẽ giết tôi. Tôi đã nhìn rõ anh ta từ lâu rồi. Tôi không dại gì mà giao đồ cho anh ta.”
Đại Kim Liên: “Cô không giao, Vân Môn sẽ bỏ qua cho cô sao?”
Lục Niệm nhếch môi: “Tôi đã thương lượng với anh ta. Tôi làm việc chẳng qua vì tiền, nhưng Vân Môn không thể gom đủ số tôi cần trong thời gian ngắn.”
Đại Kim Liên nhíu mày: “Ý cô là, cô cũng muốn thương lượng với Ưng Ký chúng tôi về tiền bạc?”
Lục Niệm: “Tôi không vì tiền thì vì gì? Nếu tôi trung thành với Vân Môn, tôi đã để lộ thông tin luôn rồi. Khi đó, đồ của các người cũng đã bị Vân Môn cướp mất.”
Thủ lĩnh cất súng, bật cười lạnh lùng: “Ngay cả Vân Môn còn không đáp ứng nổi cô, xem ra cô cũng tham vọng không ít. Ưng Ký chúng tôi chưa chắc đã trả nổi cái giá đó.”
Lục Niệm: “Vân Môn đến Hồng Kông mới được mấy tháng? Trần Triển Tinh có thể xây dựng được bao nhiêu thế lực ở đây? Còn Ưng Ký các người thì khác, quyền lực của các người trải rộng khắp Hồng Kông.”
Đại Kim Liên cười nhạt: “Ý cô là, cô nghiêng về việc hợp tác làm ăn với chúng tôi hơn?”
“Người luôn tìm đến nơi cao hơn.” Lục Niệm cười: “Thực lực giữa Vân Môn và Ưng Ký, tôi đã hiểu rõ. Trần Triển Tinh giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.”
Đại Kim Liên: “Trần Triển Tinh phế rồi?”
Lục Niệm: “Anh ta bị thương nặng, không chết thì cũng tàn phế.”
Đại Kim Liên cảm nhận được sự khinh bỉ chân thực trong lời nói của cô, kèm theo một nỗi hận thù không che giấu, như thể cô mong Trần Triển Tinh sớm xuống địa ngục.
Ông ta ngồi lại trên ghế, ánh mắt chằm chằm quan sát Lục Niệm.
Có một hai người đàn ông không kiềm được mà liếc nhìn cô.
Dù có hóa trang, nhưng dung mạo của cô vẫn không thể che giấu. Không chỉ đẹp, mà còn là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến họ hiếm khi gặp được trong đời.
Cô chỉ lạnh lùng quét mắt qua, ánh nhìn đủ để khiến họ rụt cổ.
Đại Kim Liên hỏi: “Cường Mập đâu?”
Mã Lưu lập tức báo cáo tình trạng của Cường Mập.
Đại Kim Liên lại hỏi: “Người này gan dạ như vậy, chẳng lẽ là tướng tài của Vân Môn?”
Những kẻ trong phòng đều là hạng lăn lộn với dao kiếm, đã quen với các cảnh máu me. Chuyện chặt ngón tay hay chém tay chân đối với họ chẳng khác gì trò trẻ con. Nhưng Đại Kim Liên tạm thời không thể liên tưởng người phụ nữ mềm mại và xinh đẹp trước mặt với những cảnh tượng đẫm máu đó.
Lục Niệm thản nhiên nói: “Không giấu gì, tôi là tội phạm nghiêm trọng, trên lưng mang vài mạng người, từng vào tù rồi.”
Đại Kim Liên: “Vậy sao cô ra được?”
“Vượt ngục chứ sao.” Cô thở dài: “Lâu rồi không ngửi thấy mùi máu tanh, tôi mất ngủ nhiều đêm liền.”
Những người trong phòng, không ai tay không dính máu, nhưng có một hai người đến giờ vẫn chưa từng giết ai. Nghe cô nói vậy thì không khỏi cảm thấy nể phục.
Đại Kim Liên gác chân lên ghế, mỉa mai: “Đã đến địa bàn của chúng tôi, cô đâu có tư cách để đàm phán chuyện tiền bạc.”
“Anh em các người ra ngoài chém giết, chẳng lẽ ai cũng nguyên vẹn trở về? Thế nào chẳng mất vài mạng người? Các anh sẽ vì sợ chết mà không đi à?” Lục Niệm cười nhạt: “Chúng ta đều là những kẻ li3m máu trên lưỡi dao, đương nhiên tôi biết lần này đến đây hoặc thành công, hoặc mất mạng, tỷ lệ sống chỉ có năm mươi phần trăm. Tôi không thích chết dưới tay người khác, nên đã uống thuốc độc trước rồi. Nếu không thương lượng được, tôi sẽ tự mình kết liễu. Dù sao thì các người cũng không lấy được đồ.”
Đại Kim Liên cười lạnh: “Cô nói “đồ” nãy giờ, cô có biết rốt cuộc chúng tôi đang tìm thứ gì không?”
Lục Niệm bình thản đáp: “Bản đồ.”
Ánh mắt Đại Kim Liên lóe lên sự sắc bén: “Quả nhiên.”
Lục Niệm khẽ mỉm cười: “Chỉ mình tôi biết nó ở đâu.”
Đại Kim Liên hỏi tiếp: “Cô đã không cần mạng, còn muốn tiền làm gì?”
Lục Niệm nhún vai: “Những việc chúng ta làm chẳng phải đều lấy mạng đổi tiền sao? Đổi được thì còn sống thêm vài năm sung sướng. Đổi không được, thì mười tám năm sau lại làm anh hùng.”
Đại Kim Liên trầm ngâm suy nghĩ, không nói gì thêm.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn.
Đại Kim Liên quay đầu nhìn ra cửa rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Một người canh bên ngoài bước vào: “Anh Đại Kim, có một gã bốn mắt xông vào.”
Mã Lưu giận dữ: “Là trai bao của con đàn bà này!”
Lục Niệm nghe không hiểu tiếng Quảng Đông của họ.
Đại Kim Liên nhướng mày, cười nhạo: “Ồ, tình nhân của cô đến rồi.”
Lục Niệm cũng nhíu mày.
Tình nhân của cô? Là ai đây?