Cánh Bướm Vại Mật

Chương 52



Bành An trở lại khách sạn, không thấy bóng dáng ai cả. Hắn kiểm tra chiếc rương gỗ đựng vũ khí.

Lục Niệm đã lấy đi một khẩu súng và một con dao găm.

Bành An dùng ngón tay xoay nhẹ sợi dây kính.

Trong tình huống như thế này mà cô rời bỏ hắn, cô chắc chắn biết rõ mình đang đối mặt với nguy hiểm chồng chất.

Cô tàn nhẫn với người khác, và cũng tàn nhẫn với chính mình.

Bành An gọi điện cho Trần Triển Tinh.

Trần Triển Tinh vừa bắt máy đã mắng xối xả: “Bành An, mẹ kiếp, cậu làm được không thế hả!?”

Gần đây, Vân Môn tạm thời ngừng hành động công khai, chỉ âm thầm theo dõi, đồng thời nắm được hành tung của Ưng Ký. Phân tích một vài căn cứ của Ưng Ký không mất quá nhiều thời gian.

Trần Triển Tinh nói tiếp: “Tôi sẽ cử vài người theo cậu.”

“Không cần, người đông chỉ thêm vướng.” Bành An bình tĩnh trả lời. “Tôi có kế hoạch mới, sau này sẽ nói rõ với cậu.”

“Nếu cô ấy xảy ra chuyện, cậu cũng đừng về nữa, chết ở ngoài luôn đi!” Trần Triển Tinh nói xong, không ngừng thở d ốc.

*

Chiếc xe lao đi như bay, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Lốp xe rít lên những tiếng gầm rú trầm đục, cho đến khi trước mắt hiện ra một cánh cổng sắt gỉ sét. Bành An đạp mạnh chân ga, tiếng động cơ gầm rú lấp đầy tai hắn.

Khi va chạm xảy ra, kim loại va chạm với kim loại tạo ra một âm thanh chói tai. Cánh cổng sắt “két“ một tiếng, đổ sập xuống đất.

Chiếc xe chịu va đập mạnh, kính vỡ tan tành và rơi đầy đất.

Bành An vội xoay vô-lăng, kéo mạnh phanh tay, đâm sầm vào một cái cây. Không làm bất cứ động tác thừa nào, hắn lập tức xuống xe.

Người gác bên ngoài vội chạy vào nhà kho để báo cáo.

Rất nhanh sau đó, Đại Kim Liên và một nhóm người bước ra.

Ánh nắng lọt qua kẽ hở, chiếu lên khuôn mặt Bành An, ánh sáng và bóng tối đan xen.

Đại Kim Liên chỉ cảm thấy chàng trai trẻ này trông khó đoán và đầy nguy hiểm. Ông ta nhìn lại chiếc xe bị kẹt giữa hai thân cây rồi hỏi: “Cậu đến một mình à?”

“Đúng vậy.” Bành An lạnh lùng đáp: “Tôi muốn gặp Cừu Bác Dụ.”

Cừu Bác Dụ chính là ông trùm dự kiến tham dự buổi ra mắt phim.

“To gan thật, bọn tao—” Mã Lưu vừa định mắng thì ngừng lại.

Đại Kim Liên cau mày: “Cậu đến nhầm chỗ rồi.”

Bành An: “Tôi muốn gặp Cừu Bác Dụ của Ưng Ký.”

“Không có người đó.” Đại Kim Liên nhanh nhẹn rút súng ra: “Một mình đến đây, xem ra gan cậu cũng lớn đấy, nhưng không biết điều thì chết sớm đi, kiếp sau đầu thai vào nhà tốt hơn.”

Bành An: “Đồ của các người đã bị cướp rồi.”

Đại Kim Liên nhíu mày: “Ý gì? Đồ không nằm trong tay người phụ nữ đó? Cô ta lừa tôi?”

Bành An không vạch trần lời nói dối của Lục Niệm, chỉ nói: “Bản đồ vẫn ở chỗ cô ta, nhưng lô vũ khí trong kho đã bị chuyển đi.”

Đại Kim Liên mở to mắt, trừng trừng nhìn hắn: “Cậu là người của Vân Môn?”

Bành An im lặng, coi như ngầm thừa nhận.

Đại Kim Liên: “Ưng Ký và Vân Môn vốn như nước với lửa.”

Bành An: “Trên đời này không có bạn bè mãi mãi, cũng không có kẻ thù mãi mãi. Tôi có thể giúp các người, trừ khi các người không cần đồ nữa.”

Đại Kim Liên cười nhạt: “Các người tốt bụng đến vậy sao?”

Bành An: “Dĩ nhiên không. Tôi đến để đổi người bên trong.”

Đại Kim Liên: “Cũng tình nghĩa nhỉ.”

“Hoàng Kim Thịnh, ông báo tin này cho Cừu Bác Dụ, để ông ta quyết định.”

Hoàng Kim Thịnh, một trong những thủ lĩnh của Ưng Ký, trên giang hồ thường được gọi là “Đại Kim Liên”. Rất ít người biết tên thật này. Ông ta nheo mắt lại: “Xem ra Vân Môn cũng khá, điều tra được cả chuyện nội bộ của chúng tôi.”

Bành An: “Thả người bên trong, tôi sẽ trả đồ lại cho các người.”

Mã Lưu hậm hực: “Anh Đại Kim, tên này chắc cũng giống con đàn bà kia, toàn nói dối.”

Hoàng Kim Thịnh nhìn chằm chằm Bành An: “Cậu có cách nào để chứng minh không?”

Bành An: “Tôi muốn nói chuyện với Cừu Bác Dụ.”

Hoàng Kim Thịnh ra hiệu cho Mã Lưu: “Mời cậu ta vào.“ Mà thực chất “mời” ở đây là “bắt sống”.

Mã Lưu định tiến lên.

Bành An: “Tôi không thích người khác chạm vào mình. Đã đến đây rồi, tôi sẽ không chạy.”

Mặt Mã Lưu méo mó vì tức giận. Mẹ kiếp, một đôi ch ó đẻ, đã đi tay không mà còn làm bộ làm tịch, đứa nào cũng bày ra vẻ “đừng động vào tôi”.

Hoàng Kim Thịnh: “Giao súng ra.”

Bành An đưa súng cho Mã Lưu, sau đó vỗ vỗ người để chứng minh mình không mang theo vũ khí khác.

Thái độ của Hoàng Kim Thịnh thay đổi đôi chút.

Dù sao đi nữa, việc Vân Môn biết được lô “đồ” là vũ khí cũng cho thấy Vân Môn có chút năng lực. Chuyện xử lý mạng người đối với chúng chẳng là gì, cứ tạm tin lời hắn. Nếu không lấy lại được đồ, giết cả đôi nam nữ này cũng không muộn.

Bành An hỏi: “Người của tôi vẫn ổn chứ?”

Hoàng Kim Thịnh: “Ổn, một sợi lông cũng không thiếu.”

Bành An: “Làm sao tôi tin được?”

Hoàng Kim Thịnh nhếch mép: “Đưa người ra đây.”

Lục Niệm đang nghĩ, chuyện “tình nhân của cô” bên ngoài là thế nào.

Mã Lưu bước vào: “Người tình của cô gan thật đấy, một mình mà cũng dám đến.”

Lục Niệm lập tức đoán được đó là ai. Những ngày qua, người duy nhất luôn bên cạnh cô chính là Bành An. Cô đi theo Mã Lưu ra ngoài.

Người đàn ông dưới tán cây đứng thẳng tắp. Tròng kính bên trái của hắn đã nứt một vệt sắc nhọn. Khi hắn thu lại vẻ dịu dàng thường thấy, khí chất sắc lạnh của hắn còn khiến đám người mang súng trong tay cảm thấy áp lực hơn.

Kính của Bành An bị nứt khi va chạm xe lúc nãy, khiến tầm nhìn mắt trái của hắn bị méo mó. Chính vì không nhìn rõ, hắn chỉ nhận ra vóc dáng của cô.

Cô đang tự do, không bị trói buộc, tựa như một cành liễu mảnh mai, uyển chuyển theo gió.

Khi thấy cô đứng giữa đám đàn ông đó, một cơn giận dữ và sát khí lạ lẫm bỗng dâng lên trong lòng hắn.

Hoàng Kim Thịnh hỏi: “Thế nào? Người vẫn bình an chứ?”

Bành An gật đầu: “Thả cô ấy đi, tôi sẽ ở lại.”

Lục Niệm từ chối: “Tôi không đi.”

Bành An: “...”

Hoàng Kim Thịnh bật cười, nét hung dữ trên gương mặt không giảm bớt: “Tôi không thả ai cả.”

*

Cuối cùng thì cả hai đều bị giam trong nhà kho.

Bành An hỏi: “Sao cô lại không chịu đi?”

Lục Niệm hỏi lại: “Sao anh lại đến đây?”

Cả hai như đang trách móc đối phương.

Lục Niệm hỏi tiếp: “Anh chỉ đến một mình?”

Bành An: “Ừ.”

Lục Niệm: “Tôi cứ nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân thì phải lái cả xe tăng đến chứ.”

Bành An đáp thản nhiên: “Tôi không nghĩ Lục tiểu thư lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy.”

Cô nhìn thấy vết nứt trên mắt kính của hắn thì rất khó chịu: “Tháo kính ra đi.”

“Tôi không nhìn rõ.”

“Nếu kính bị vỡ, mảnh thủy tinh đâm vào mắt anh, cả đời này đừng mong nhìn rõ nữa.”

Bành An tháo kính xuống.

Lục Niệm giơ hai ngón tay ra trước mặt hắn: “Đây là mấy ngón?”

“Lục tiểu thư, tôi chỉ bị cận, chứ không mù.”

Cô rút tay lại. Dù cả hai đang nói chuyện phiếm, nhưng bầu không khí đã không còn như trước. Dù cô có mong muốn thế nào đi nữa, người đàn ông trước mặt đã không còn là Bành An mà cô từng biết.

Bành An bẻ luôn phần kính nứt bên trái ra, để lại một bên gọng rồi đeo lại.

Lục Niệm định nói gì đó nhưng cảm thấy dù hỏi thế nào cũng có vẻ như đang quan tâm hắn, nên thôi không hỏi nữa.

Hoàng Kim Thịnh bước vào: “Ông ấy đồng ý gặp cậu, nhưng không đến nhà kho. Xem như hai người may mắn, giờ có thể chuyển sang ở một nơi sáng sủa hơn.”

Cả hai được chuyển ra ngoài.

Theo lời nhắc của Mã Lưu, Hoàng Kim Thịnh muốn khám xét người Lục Niệm.

Cô lập tức từ chối.

Ngay sau đó, một Bành An mặt lạnh như tiền bước lên chắn trước cô.

“Hai người là tình nhân, vậy ở chung một phòng luôn đi.” Hoàng Kim Thịnh cảm thấy ngoài mình ra không có lão đại bang phái nào rộng lượng như thế.

Lục Niệm bước vào phòng, thấy trên bệ cửa sổ có một chậu thủy tiên, lá xanh mơn mởn đọng vài giọt sương lấp lánh, làm lòng người dịu lại.

Bành An hỏi: “Khi nào tôi có thể gặp Cừu Bác Dụ?”

Hoàng Kim Thịnh đáp: “Cậu không có quyền hỏi, chỉ có thể chờ ở đây.”

Chiếc ghế sofa mềm mại hơn nhiều so với nền nhà lạnh lẽo trong nhà kho. Ngoài cửa sổ là mặt hồ gợn sóng, trong vắt, bờ hồ xanh ngắt với cây cối tươi tốt, tạo thành một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.

Sau khi Hoàng Kim Thịnh rời đi, Lục Niệm hỏi: “Cừu Bác Dụ là ai?”

Bành An đáp: “Là nhà đầu tư cho bộ phim kia. Ban đầu, ông ta định đến dự lễ công chiếu, nhưng lịch trình thay đổi.”

“Anh đến rạp phim là để gặp ông ta?”

“Hoàng Kim Thịnh tính ra là nhị lão đại của Ưng Ký, nhưng bên ngoài lại giả làm ông trùm. Cừu Bác Dụ từ đầu đã có ý định “tẩy trắng”, thành lập Ưng Ký nhưng không lộ mặt quá nhiều. Khi phải xuất hiện, ông ta thường dùng biệt danh “Hải Đông Thanh”. Sau này, ông ta trở thành “ông chủ Cừu“, một doanh nhân từ thiện nổi tiếng, đồng thời cũng muốn rũ bỏ quan hệ với Ưng Ký.”

Lục Niệm hỏi: “Làm sao anh biết?”

Bành An: “Vân Môn không làm việc mà không biết gì.”

Quả vậy, Trần Triển Tinh chắc chắn đã thu thập đầy đủ thông tin trước khi hành động: “Anh định nói gì với Cừu Bác Dụ?”

Bành An: “Việc xảy ra bất ngờ, chúng ta chỉ có thể ứng biến. Còn tôi nói chuyện với ông ta thế nào, phải gặp mới biết.”

Lục Niệm: “Nếu ông ta không muốn nói, mà bắn anh chết luôn thì sao?”

Bành An: “Vì vậy, Lục tiểu thư nên chuẩn bị cho mình đường lui, kéo dài thời gian và chờ Vân Môn đến giải cứu.”

Nghe có vẻ như ngay cả Bành An cũng không chắc chắn về kế hoạch lần này.

Hắn lại trấn an cô: “Lục tiểu thư, cô cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Dù gì mấy ngày qua cũng chẳng được ngủ ngon.”

“Nếu có bất trắc, sau này thời gian yên nghỉ sẽ rất lâu, rất lâu đấy.”

“Lục tiểu thư, đừng lo, có tôi đây rồi.”

Người đàn ông này gian trá, quỷ quyệt, lời nói ra chẳng có câu nào đáng tin. Cô lạnh lùng đáp: “Tôi không muốn nợ anh gì cả. Hôm nay anh tự mình đến, không liên quan gì đến tôi. Nếu anh có mệnh hệ gì, đừng đổ lên đầu tôi.”

“Nếu có thì cũng là đổ lên đầu Ưng Ký.”

Cô liếc hắn một cái đầy khinh thường: “Đúng là ngu ngốc, tự mình đưa đầu vào rọ.”

“Tôi không thể để cô ở đây một mình.”

Cô cười mỉa mai: “Anh nghĩ chỉ cần nói vài câu dễ nghe, ân oán giữa chúng ta sẽ tan biến à?”

“Cô nghĩ gì cũng được, chỉ cần cô bình an là được.”

Những lời này chẳng làm cô cảm động chút nào.

Trước đây Bành An luôn trò chuyện vui vẻ với cô, nhưng đó chỉ là tính cách hắn dựng lên cho chiếc mặt nạ của mình. Trong bản chất thật, hắn không có khái niệm “nói chuyện phiếm”. Lúc này, hắn im lặng.

Lục Niệm cảm thấy người đàn ông này đã cướp đi chút ánh sáng cuối cùng trong lòng cô. Cô giận hắn đến nghiến răng, nhưng cũng tự khép miệng lại.

Suy cho cùng, chuyện Ưng Ký và món đồ kia, cô thà không biết còn hơn. Hãy cứ để Vân Môn và Ưng Ký tự dàn xếp giao dịch bẩn thỉu của chúng.

Bên ngoài, núi rừng tĩnh lặng. Một con cò trắng bay qua mặt hồ, để lại một vệt gợn sóng dài. Cảnh vật đầy sức sống.

Nhưng trong phòng, không khí tĩnh lặng như chết chóc.

Bành An hiểu lý do Lục Niệm quyết đối đầu với Ưng Ký, cô đã quyết tâm đoạn tuyệt với hắn.

Cô không thèm nhìn hắn, quay đầu sang một bên, ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Một lát sau, tiếng ồn ào của vài gã đàn ông phá tan sự tĩnh lặng, giọng nói thô t ục vang lên chói tai.

Lục Niệm bước đến cửa sổ, nhìn xuống.

Ngay lập tức, một bàn tay xuất hiện trước mắt cô.

Trên lòng bàn tay là hai đường chỉ tay giao nhau, sâu và rõ nét. Thì ra, Bành An có đường trí tuệ đôi… chẳng trách hắn mưu sâu kế hiểm.

Cô nhíu mày: “Anh che tầm nhìn của tôi làm gì?”

Bành An nói: “Đừng nhìn, bọn họ xấu lắm.”

Cô cười lạnh: “Anh không xấu chắc?”

Bành An tháo kính xuống, cười nhạt: “Tôi đẹp trai số một.”

Lục Niệm chỉ thấy hắn có lông mày sắc nét, xương mày cao vút như kiếm c ắm vào tóc mai, đôi mắt sáng lạnh lùng, sống mũi cao, đôi môi mỏng nhưng đường nét rõ ràng.

Cô hừ một tiếng: “Quảng cáo bán dưa thôi.”