Cánh Bướm Vại Mật

Chương 59



Lục Niệm không trả lời, chỉ đưa tay kéo vạt áo xuống.

Phía trước vạt áo bị kéo căng, còn phía sau thì hơi nhấc lên.

Tuy nhiên, Bành An không nhìn thấy được nữa.

“Nguyên cả tủ đồ đầy ắp này là Trần Triển Tinh mua cho tôi.” Câu mở đầu, Lục Niệm nhắc đến một người không có mặt ở đây.

Bành An không mấy thiện cảm: “Thẩm mỹ của cậu ta không ra gì.”

“Trần Triển Tinh đã tiêu rất nhiều tiền. Vừa nãy nghe tiếng gõ cửa, suy nghĩ đầu tiên của tôi là, có lẽ anh ta đến gõ cửa tìm tôi.”

Bành An lạnh lùng: “Nếu là cậu ta, cô cũng mặc như vậy sao?”

“Không thì sao? Tôi chỉ có những bộ đồ này mà thôi.” Lục Niệm lắc lắc hai tay đang kéo vạt áo.

Điều này càng khiến ánh mắt của Bành An tập trung hơn vào nơi tay cô chạm tới: “Cô từng nói, cô và cậu ta không đội trời chung.”

“Đúng vậy. Lúc tôi và anh ta ở cùng một trại giam tại núi Đông Ngũ, nếu có cơ hội, tôi đã ra tay rồi.”

Chữ “ở cùng” trong lời nói của cô nghe có vẻ không dễ chịu lắm. “Lục tiểu thư hận cậu ta như vậy, tại sao lại để cậu ta chiếm lợi?”

“Mỹ nhân kế luôn hiệu quả vì đàn ông lúc nào cũng mắc bẫy. Chẳng phải Trần Triển Tinh đã bị thương nặng vì trúng đạn sao?”

“Ý cô là, dù cậu ta ngồi ở đây, cô cũng không mặc quần dài?”

Lục Niệm cười: “Sao thế? Anh giận à?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Nhưng hắn vốn không có tư cách để giận. Bành An hỏi: “Lục tiểu thư muốn giết tôi?”

Nụ cười của cô tắt hẳn: “Bành An, lần đầu gặp anh, tôi suýt giết anh. Sau đó thấy vết khâu trên vết thương của anh, tôi cảm thấy rất áy náy. Trước đây anh ở bên cạnh Trần Triển Tinh, nhưng lại hoàn toàn khác với anh ta. Anh đặc biệt, tôi trêu chọc anh, nghĩ rằng anh ngại ngùng, trong sáng. Không ngờ, khi bị ép tới đường cùng, anh cũng sẵn sàng giết người. Bị anh lừa, đương nhiên tôi phải tức giận. Nhưng cái chết của Hùng Kiến là tai họa do tôi sơ ý mà ra. Anh đã cứu tôi nhiều lần. Anh lừa tôi, lại cứu tôi, tôi nghĩ, cứ xem như hòa nhau, từ nay chúng ta không nợ gì nhau nữa. Vì thế tôi mới lặng lẽ rời đi, định tự mình giải quyết ân oán với Ưng Ký. Không ngờ, anh lại đến cứu tôi lần nữa.”

Sự dịu dàng của Lục Niệm khiến cô càng thêm xinh đẹp, đôi mày giãn ra, ánh mắt trong trẻo, ẩn chứa một cảm xúc khó hiểu.

“Bành An, bây giờ tôi không thể nói rõ là tôi hận anh nhiều hơn, hay hoài niệm về chúng ta nhiều hơn. Anh đã nghe bao giờ chưa, phụ nữ thường hay thay đổi. Có lẽ giây này tôi thấy anh đáng yêu, nhưng giây tiếp theo lại hận không thể gi ết chết anh.” Cô thở dài: “Tôi không hiểu tại sao mình lại rơi vào mớ cảm xúc mâu thuẫn chồng chéo này.”

Cô từng nói rất nhiều lời dối trá, nhưng những lời nửa thật nửa giả mới dễ khiến người khác tin tưởng. Đôi mắt cô đầy ấm áp, như thể chứa đựng sự chân thành: “Giống như anh nói, anh không muốn giết tôi, nhưng không thể kìm nén được. Đôi lúc tôi nghĩ đến việc anh lừa tôi, trong lòng lại tức giận, không nhịn được mà nổi cáu với anh.”

“Lục tiểu thư, tôi không trách cô.”

“Tôi cũng thường nhớ về chúng ta ngày trước. Cũng giống như anh nói, tôi muốn giết, nhưng lại không nỡ.”

Có vẻ như Bành An thật sự bị cô làm cho xúc động: “Lục tiểu thư, tôi hứa sẽ không giết cô. Nhưng khi mất kiểm soát, tôi không thể khống chế bản thân. Tôi không muốn trong lúc đó, thật sự làm hại cô, vì thế tôi mới muốn thử nghiệm.”

“Trước đây, chạm vào tôi một chút anh đã chịu không nổi. Tối qua anh có thể cõng tôi, không bỏ tôi lại. Phải chăng bệnh của anh cần dùng cách lấy độc trị độc để chữa?”

Hắn cụp mắt: “Có lẽ.”

“Ngẩng đầu lên.” Lục Niệm buông vạt áo, giơ tay lên cao. Chiếc áo sơ mi bị kéo lên.

Bành An nhìn thấy một mảnh vải hồng nhạt, rất mỏng, hình tam giác nhỏ, vài sợi dây buộc trên đó đan chéo, ôm lấy eo cô.

Cô hỏi: “Anh nói xem, tôi đang mặc, hay không mặc?”

“Lục tiểu thư, cô mặc mỏng như vậy, e rằng sẽ bị lạnh.” Hắn nhắc nhở một cách đầy thiện chí.

Cô lại hỏi: “Vậy tôi mặc quần dài vào nhé?”

Hắn không trả lời.

Lục Niệm giũ chiếc quần dài trên tay, nhưng rồi lại cất vào tủ quần áo. Cô đóng cửa tủ, vẫn để lộ đôi chân dài tr@n trụi.

Bành An nhìn sang.

Mái tóc dài lướt qua vai cô, lộ ra đường nét bờ vai quyến rũ. Chiếc sơ mi rủ xuống thẳng tắp, nhưng ở eo lại tạo thành những nếp gấp, kéo theo những đường cong đầy sức sống. Đôi chân dài trắng mịn, thẳng tắp, khi cô bước đi, dáng vẻ uyển chuyển, nhẹ nhàng.

Đến gần hắn, cô khẽ hỏi: “Anh có định giết tôi không?”

Hắn lắc đầu.

“Vậy tức là.” Cô nhón chân lên, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai hắn: “Chỉ nhìn bằng mắt thôi thì sẽ không xảy ra án mạng, đúng chứ?”

“Cũng không hẳn.” Tai ngứa ngáy, Bành An hạ giọng xuống: “Trước đây tôi không nhìn.”

Những người phụ nữ trước đây, cho dù dáng vóc ra sao, trong mắt hắn cũng phẳng lì như mặt hồ. Nhưng chỉ có cơ thể trước mặt, mới là những đường nét khiến hắn nhớ kỹ.

“Lần trước anh nhìn chằm chằm chỗ này của tôi.” Lục Niệm chỉ vào ngực mình, ngón tay luồn vào khe hở sâu.

Bành An nhìn ngón tay bị kẹp vào trong đó.

“Hôm nay…” Cô khẽ bóp eo mình: “Là chỗ này.”

Ánh mắt hắn lại dừng ở đó.

“Anh giả vờ ngây thơ gì chứ?” Lục Niệm nói, rồi nằm hẳn lên giường. Cô dùng chăn đắp lên đôi chân mình, cười với hắn: “Thế này thì không sợ lạnh nữa rồi.”

Người đàn ông lo lắng cô bị lạnh lại vẫn không chịu rời đi.

Cô kéo kéo chăn.

Tấm chăn phồng lên, vô tình kéo vạt áo sơ mi của cô lên cao hơn.

Bành An nhìn thấy một phần eo thon trắng muốt của cô, làn da như được phủ tuyết, sáng mịn vô cùng.

Lục Niệm quấn chăn thành một vòng, giống như thêm một cái đuôi dài.

Trời đã tối. Chỉ còn ánh đèn, và ánh sáng từ cô tỏa ra, như dụ dỗ con thiêu thân lao vào lửa.

Cô nghịch ngợm kéo chăn, vạt áo sơ mi bung ra, chiếc khuy áo đầu tiên có vẻ không được cài chặt, lặng lẽ rơi khỏi khuyết áo, để lộ xương quai xanh thanh tú thấp thoáng.

Bành An quỳ nửa gối xuống mép giường: “Tôi hơi lạnh. Lục tiểu thư, có thể chia cho tôi nửa chiếc chăn không?” Hắn hỏi một cách lịch sự.

Nhưng cô còn chưa kịp trả lời, hắn đã nắm lấy một góc chăn.

Cô hơi xoay người: “Anh mặc nhiều như vậy, mà vẫn lạnh à?”

“Cô không lạnh sao?” Bành An kéo chăn, đắp lên người mình, cả cơ thể chui vào trong chăn.

Lục Niệm không biết hắn định làm gì, cô giữ chặt lấy chăn.

Dưới lớp chăn đáng lẽ phải là một không gian tối mờ. Sự tiếp xúc cơ thể chính là nguyên nhân khiến hắn mất kiểm soát. Nhưng nếu không chạm vào, thì mọi thứ sẽ yên bình.

Chỉ là bề ngoài mà thôi. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Cô cảm thấy, trong bóng tối dưới chăn là một xoáy nước cuồn cuộn.

Cô xếp chân lại, mắt cá chân này đặt lên mắt cá chân kia. Làn da trên chân cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của Bành An.

Chẳng bao lâu, hắn nhẹ nhàng đặt lại mắt cá chân cô xuống.

Cô hỏi: “Tối thui thế này, anh có nhìn thấy được không?”

Bành An vén chăn lên, thò đầu ra ngoài. Bàn tay hắn chống hai bên eo cô.

Mái tóc của hắn bị rối tung. Ngay cả khi ở ngôi nhà ven hồ bị vây hãm, Lục Niệm cũng chưa từng thấy hắn trông hoang dã như thế này.

Hắn hơi cúi lưng, giống như một con báo săn lanh lẹ, nửa quỳ phía trên cô.

Cô có cảm giác mình có thể bị khí thế nam tính bùng nổ ấy nghiền nát.

Hắn nói: “Tôi nhìn thấy rồi, Lục tiểu thư mặc rồi.”

Cả hai vẫn chưa chạm vào nhau. Phần eo thon của cô lộ ra một mảng lớn da thịt trắng ngần.

Bên dưới, chỉ có vài sợi dây đan chéo lộn xộn và một mảnh vải mỏng manh đáng thương.

Bành An nhìn rõ tất cả, rồi đưa tay lên vuốt v e eo cô.

Lực tay hắn rất nhẹ, có lẽ vì sợ khi mất kiểm soát sẽ bóp nát làn da mỏng manh ấy.

Lục Niệm cảm thấy nhột, khẽ co eo lại.

Hắn tưởng cô định tránh đi, nên giữ chặt lấy.

Eo cô mảnh khảnh, chỉ cần hắn dùng một tay, cô đã không thể cử động.

Những sợi dây hồng đan chéo trên làn da trắng muốt ấy như che mất tầm mắt của hắn.

Ngón út của Bành An gẩy lấy một sợi dây, kéo lên.

Sợi dây thắt chặt hơn, hằn sâu vào làn da cô.

Hắn nói: “Tôi chưa từng thấy thứ gì như thế này.”

Lục Niệm cũng đưa ngón út ra, bắt chước hắn, gẩy dây cùng: “Có phải rất đẹp không?”

“Phải.” Ngón út hắn quấn lấy ngón út cô, như thể hai người đang ngoắc tay nhau: “Lục tiểu thư là đẹp nhất.”

Tay hắn trượt xuống, bóp nhẹ một cái.

Làn da mềm mại nhưng lại đầy sức sống.

Giống như chính con người cô.

Bành An kéo cao chăn, cuốn lấy cô vào trong.

Cả hai nằm bên trong, bị bóng tối bao trùm, không thể tránh khỏi sự va chạm.

Lớp chăn phồng lên, giống như dáng hình một con thú hoang đang săn mồi.

Cô lại hỏi: “Anh có định giết tôi không?”

“Ừ…” Trong bóng tối, cảm giác càng nhạy bén hơn. Trong cơn bực bội trỗi dậy của Bành An, còn có một ngọn lửa lạ lẫm. Máu hắn dường như nóng lên, lực tay cũng trở nên mạnh bạo hơn.

Lục Niệm khẽ gọi vài tiếng.

Nhưng trong chăn, âm thanh chẳng thể thoát ra.

Bên tai họ chỉ còn hơi thở của nhau, dồn dập và khàn đục.