Ly rượu của Trần Triển Tinh đã cạn một nửa.
Anh ta lại xem lời dặn của bác sĩ như gió thoảng bên tai.
Bác sĩ bước tới: “Trần tiên sinh, trong thời gian dưỡng thương, thuốc lá và rượu đều phải tránh xa.”
Trần Triển Tinh đặt ly rượu xuống: “Giờ tôi không ra khỏi cửa, không bước khỏi nhà, chán muốn chết.”
Lần thoát chết này chẳng mang lại chút lợi lộc nào cho anh ta.
Một ngày sau khi anh ta tỉnh lại, ông chủ Trần gọi đến, vừa mở miệng đã là một trận mắng: “Ngu ngốc, đàn ông phải lấy dã tâm làm trọng. Giờ tình hình thế nào? Thượng Hải còn sắp không giữ nổi, vậy mà mày còn mê mẩn sắc đẹp, vì một con đàn bà mà trúng đạn? Sao tao lại sinh ra một đứa con vô dụng như mày.”
Người đứng đầu nhà họ Trần mỗi ngày gọi một cuộc gọi, đúng giờ không lệch, lặp lại y nguyên những lời trên.
Tai Trần Triển Tinh sắp chai lì rồi.
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, anh ta nhắm hờ mắt, đung đưa chiếc ghế tựa: “Khi nào tôi mới được vận động mạnh?”
Bác sĩ đáp: “Trần tiên sinh, nếu anh tiếp tục hút thuốc uống rượu, ba tháng nữa cũng không thể khỏi.”
Trần Triển Tinh gật đầu: “Tôi bỏ thuốc, bỏ rượu.”
Bác sĩ bổ sung thêm một câu: “Ngoài ra, cũng phải kiêng sắc dục.”
Trần Triển Tinh cầm ly rượu vang, uống cạn một hơi: “Lâu lắm rồi tôi chưa có phụ nữ.”
Bác sĩ cuống lên: “Trần tiên sinh, anh lại uống rượu nữa rồi!”
“Thuốc lá, rượu, đàn bà, ít nhất cũng phải có một thứ để giải khuây chứ.” Trần Triển Tinh nói: “Tôi không sao, anh đi đi.”
Bác sĩ lui xuống, vừa khéo gặp Kim Trường Minh đi tới, bác sĩ gật đầu chào.
Không cần đoán cũng biết, Trần Triển Tinh hiểu ngay chắc chắn Kim Trường Minh đến để truyền đạt lời của ông chủ Trần.
Quả nhiên, mở đầu Kim Trường Minh đã nói: “Ông chủ Trần vừa gọi.”
“Không nghe, không nghe.”
“Ông chủ Trần biết anh không nghe, đặc biệt dặn tôi nhất định phải chuyển lời. Ông ấy nhắc anh nhớ kỹ bốn chữ: Hồng nhan họa thủy.”
“Ông ấy lắm lời thật.” Trần Triển Tinh nói: “Luật sư Kim, sau này nếu ông chủ Trần gọi, anh cứ nghe đi. Ông ấy ngoài mắng tôi ra thì chẳng có chuyện gì quan trọng.”
“Ông chủ Trần là đang quan tâm đ ến sức khỏe của anh.” Kim Trường Minh nói: “Ngoài ra, ông ấy quen một thương nhân tên là Nakamura, người này lại là bạn của Sasaki bên phía thương hội Nhật Bản. Ông chủ Trần nói anh có thể nhờ Nakamura giới thiệu để bàn chuyện lô hàng với Sasaki.”
“Để Bành An đi nói chuyện. Đó là ý tưởng tệ hại của cậu ta, lấy hàng cho Ưng Ký? Sao lại bắt một người vừa ốm dậy như tôi phải chạy khắp nơi? Không đi, không đi.” Trần Triển Tinh nhìn mặt trời: “Mấy giờ rồi? Sao Bành An vẫn chưa đến?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền. Một chiếc xe chạy vào.
Lục Niệm thấy một ngôi nhà nhỏ. Cột đá và cửa sổ với hoa văn phức tạp, trên cánh cửa treo một chiếc vòng đồng lớn nặng nề, mang đậm phong cách cổ điển Trung Hoa.
Trước nhà không có ai, nhưng ở ban công tầng hai, một người đàn ông đang tựa vào lan can.
Đó là Trần Triển Tinh.
Khi cô xuống xe, anh ta đã bước xuống.
Gương mặt Trần Triển Tinh nhợt nhạt, gầy hơn lần gặp trước, nhưng khí thế vương giả của anh ta không hề giảm sút.
Lục Niệm đút tay vào túi quần, gương mặt không biểu cảm.
Nếu mong nhận được sự thương hại từ cô, thì đúng là chuyện viển vông.
Trần Triển Tinh nở một nụ cười: “Lục tiểu thư bình an vô sự, tôi yên tâm rồi.”
Nhưng giọng anh ta không còn đều đặn như trước.
Cô nhấc chân, mỗi bước đều đau đớn, đi rất chậm. Cuối cùng, cô đứng trước mặt anh ta.
Trần Triển Tinh giơ tay, như không nhịn được mà định chạm vào mặt cô.
Ánh mắt Bành An sắc bén như dao.
Lục Niệm gạt tay anh ta ra: “Cảm ơn Vân Môn đã cứu mạng.”
Trần Triển Tinh nhướng mày: “Lục tiểu thư nói thật chứ?”
Lục Niệm không trả lời, cô vươn tay ra. Cô không biết viên đạn bắn trúng phần nào trên cơ thể anh ta, nhưng cô dò tìm, rồi ấn mạnh lên ngực.
Ngay vào chỗ đau. Sắc mặt Trần Triển Tinh trắng bệch, ngay lập tức môi mất hết sắc hồng. Anh ta không kêu tiếng nào, chỉ nghiến răng chịu đựng đau đớn.
“Trần đại thiếu gia vì cứu tôi mà bị thương, chắc không định tính món nợ này lên đầu tôi chứ?” Lục Niệm thích thú nhìn vẻ đau đớn của anh ta.
“Không.” Cô là đối thủ ngang tài ngang sức, Trần Triển Tinh tôn trọng đối thủ, thua cũng chịu: “Món nợ này, tôi tính lên đầu Ưng Ký.”
Cô khẽ cười.
Trần Triển Tinh cố gắng gượng, cũng cười: “Kẻ dẫn đầu tấn công tôi là Cường Mập, đúng không? Hắn ta bị cô đâm một nhát. Nghe qua thì giống như cô thay tôi báo thù vậy, tôi thấy thật hả hê.”
“Nếu Trần đại thiếu gia không nghỉ ngơi cho tốt, bị tôi đâm thêm nhát nữa thì còn hả hê hơn.” Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đang ôm vết thương của anh ta.
Vết thương của Trần Triển Tinh đau nhói đến thấu xương, anh ta thở dồn dập: “Sau một đêm vất vả, Lục tiểu thư hẳn là mệt rồi. Tôi đã chuẩn bị phòng cho cô, là phòng lớn nhất trên tầng hai, mọi vật dụng cần thiết đều đã sẵn sàng. Cô đi nghỉ ngơi đi.”
Lục Niệm: “Ở đây không có nguy hiểm chứ?”
Trần Triển Tinh: “Tôi đã bảo anh em Vân Môn canh gác bên ngoài, trong nhà chỉ có tôi, cô và Bành An. Lục tiểu thư cứ yên tâm.”
“Nghe giọng Trần tiên sinh, sức khỏe hẳn đã tổn thương nghiêm trọng, có muốn làm gì chắc cũng lực bất tòng tâm.” Cô nói đầy mỉa mai: “Tôi rất yên tâm.”
Sắc mặt Trần Triển Tinh thoáng tái xanh. Với tư cách là một người đàn ông, bị phụ nữ mỉa mai thế này thật mất mặt. Nhưng đó lại là sự thật.
Lục Niệm không nhìn khuôn mặt tái xanh pha lẫn trắng bệch của anh ta thêm nữa, cô đi thẳng lên lầu.
Khi bóng dáng cô biến mất trên cầu thang, Trần Triển Tinh mới thở phào.
“Đáng đời.” Bành An chẳng tỏ vẻ thương cảm.
Trần Triển Tinh dựa vào cột: “Theo thời gian, đáng lẽ nửa đêm qua hai người đã về rồi, sao lại trì hoãn lâu như vậy?”
“Đường đi trắc trở, lốp xe bị đâm thủng, sau đó lại ghé qua phòng khám.”
“Cô ấy không sao chứ? Hình như đi đứng không được bình thường.”
“Trẹo chân, ngoài ra còn có vết thương từ mảnh đá.” Đến trước mặt Trần Triển Tinh, Bành An chẳng giấu giếm, mở tay ra: “Vết thương của cô ấy giống với của tôi.”
Trần Triển Tinh cũng không có chút thương hại nào, nhìn những vết sẹo nhỏ lốm đốm trên tay Bành An, anh ta nhàn nhạt hỏi: “Hai người đã làm gì? Vết thương của cô ấy có để lại sẹo không?”
Hai câu hỏi liên tiếp, Bành An tự động bỏ qua câu đầu: “Bác sĩ nói đợi vết thương đóng vảy xong sẽ xử lý.”
“Bành An, cậu và cô ấy đã gần gũi hơn.” Trần Triển Tinh nói đầy ẩn ý.
“Tôi miễn dịch rồi.”
“Cô ấy đâu phải mầm bệnh.”
“Cậu không biết cô ấy phiền thế nào đâu.”
Trần Triển Tinh cười phá lên, động đến vết thương, lập tức vội vàng dừng lại: “Vì cậu không hiểu sự tuyệt diệu của phụ nữ thôi.”
Bành An bước vào trong, lạnh lùng đáp: “Thương gân động cốt chữa trăm ngày. Nếu cậu cứ mãi lao tâm lao lực thế này, e rằng sau này chẳng còn cơ hội mà hiểu sự tuyệt diệu của phụ nữ đâu.“ Rồi hắn quay người, nói tiếp: “Mệt rồi, đi ngủ đây.”
*
Từ khi bắt đầu trốn chạy, Lục Niệm chưa từng có một giấc ngủ yên ổn, thần kinh căng như dây đàn. Hết chuyện bất ngờ này đến chuyện khác xảy ra, cô quá mệt mỏi. Chỉ cần nằm xuống một lúc, cô đã thiếp luôn.
Cô tỉnh dậy lần nữa.
Ánh hoàng hôn rực đỏ như thể ai đó đổ cả thùng sơn đỏ lên bầu trời.
Sau một giấc nghỉ ngơi ngắn ngủi, tinh thần chiến đấu của Lục Niệm lại được vực dậy.
Cô bước ra ngoài, nghe thấy giọng Trần Triển Tinh từ dưới lầu vọng lên: “Đúng, chính là Nakamura ở Thượng Hải. Chiều nay tôi đã gọi điện cho hắn, hắn đã báo với Sasaki bên phía thương hội Nhật Bản.”
Cô đứng yên, lắng nghe.
Giọng anh ta ngày càng nhỏ dần: “Ngày mai, Bành An, cứ quyết vậy đi.”
Cô nhẹ nhàng bước xuống lầu, dán sát người vào tường.
Hình như Trần Triển Tinh vừa mở một chai rượu, bắt đầu kể chuyện về lịch sử rượu vang với Bành An.
Không thấy nhắc thêm gì đến người Nhật.
Lục Niệm cúi đầu, thầm nghĩ: Biết thế mình đã không ngủ. Ngủ quá lâu lại lỡ mất thông tin quan trọng.
*
Trở về phòng, Lục Niệm tắm nước nóng.
Quấn mình trong khăn tắm, cô mở tủ quần áo chọn đồ.
Trần Triển Tinh đã mua cho cô hơn chục bộ quần áo, từ trong ra ngoài đều đầy đủ cả. Nhưng... gu thẩm mỹ của người này thật đáng ngờ.
Lục Niệm kéo thử chiếc dây nhỏ xíu của chiếc qu@n lót trong tủ ra.
Kiểu dáng gì mà diêm dúa thế này?
Cô lục tung cả tủ, chẳng thấy được chiếc quần nào bình thường, đứng đắn.
Trần Triển Tinh chết tiệt, đồ bi3n thái!
Quần áo ít vải, nhưng còn hơn không.
Chất liệu mỏng tang như cánh ve ôm sát lấy da, cô lại buột miệng mắng: “Đồ cặn bã!”
May mà trong tủ vẫn còn một chiếc áo sơ mi trắng bình thường. Cô khoác áo sơ mi lên, vừa cài hết khuy áo thì có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Nếu người gõ cửa là Trần Triển Tinh, cô thề sẽ cầm ngay chiếc đèn bàn trên bàn rồi ném vào mặt anh ta.
“Lục tiểu thư.” Giọng nói trầm ổn này là của Bành An.
Lục Niệm nhìn cánh cửa.
Bành An với dáng vẻ một người luôn tỏ ra yếu thế, lại vô tình khiến cô cảm thấy mềm lòng. Cô dường như không thể thật sự cứng rắn với hắn.
Nhưng nghĩ đến chuyện nhà họ Trần từng cấu kết với người Nhật, đặc biệt là Trần Lực Hào, và mối quan hệ thân thiết giữa Bành An với nhà họ Trần, cô lại thấy không thể để bản thân mềm lòng được.
Cô cắn nhẹ môi, tiến đến mở cửa.
Ánh mắt Bành An hạ thấp, khi cánh cửa vừa mở, hắn nhìn thấy đôi chân mảnh mai của cô.
Cô để chân trần, đôi chân dài lộ rõ.
Ánh mắt hắn di chuyển từ dưới lên trên, dừng lại ở đùi cô một lát, rồi tiếp tục hướng lên.
Chỉ thấy cô mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh. May mắn thay, các khuy áo đều đã được cài kín.
Hắn giơ túi thuốc trong tay lên: “Đây là thuốc hôm nay do bác sĩ ở phòng khám kê, Lục tiểu thư nhớ thay thuốc.”
“Ồ.” Lục Niệm khẽ nhấc chân rồi nói: “Tôi vừa tắm xong, vết thương dính nước, đau chết đi được.”
Vết thương dài khoảng bốn, năm phân, Bành An đáp: “Ngày mai tôi sẽ bảo bác sĩ ở đây kê thêm thuốc.”
Cô không nhận túi thuốc: “Anh đến đây chỉ để đưa thuốc?” Cô quay người đi về phía tủ quần áo.
Chiếc áo sơ mi không quá dài, chỉ đủ che hờ phần đùi. Vòng eo thon thả của cô uốn lượn, mỗi bước chân khiến vạt áo tung bay.
Cô đưa tay kéo vạt áo sơ mi, chiếc áo hơi hất lên một chút.
Ánh mắt hắn sắc bén, ngay lập tức bắt kịp khoảnh khắc đó.
Trên hông cô có hai sợi dây mỏng vắt chéo nhau. Có vẻ như chẳng còn chút vải nào khác.
Cô không mặc quần sao?
Bành An hỏi: “Lục tiểu thư không thấy lạnh à?”
“Lạnh chứ. Nhưng mà tôi không có quần phù hợp.” Cô nói một cách thản nhiên, chẳng mảy may bận tâm đ ến ánh mắt của hắn.
Hắn đứng ngoài cửa.
Cô quay đầu lại: “Vào đi chứ.”
Bành An bước vào.
Cô lại nói: “Đóng cửa lại.”
Hắn đóng cửa.
Lục Niệm dường như có chút bất ngờ: “Tôi tưởng anh không dám ở chung phòng với tôi.”
Ánh mắt hắn dừng lại ở vạt áo sơ mi của cô một lúc: “Tại sao Lục tiểu thư lại nghĩ vậy?”
“Không biết ai nói muốn kiểm tra bản thân, phải vượt qua điểm yếu chí mạng.” Cô lôi ra một chiếc quần dài bằng cotton từ tủ quần áo: “Kết quả thì sao? Người đó đúng là nhát gan, đúng kiểu rụt đầu rụt cổ.”
Cô ôm chiếc quần dài, quay đầu lại.
Lại thấy hắn đã ngồi xuống sofa.
Cô không vội mặc quần dài: “Hôm nay uống mật gấu gan báo à?” Cô tựa lưng vào tủ quần áo, buông lỏng cơ thể, đôi chân dài hơi cong, vạt áo sơ mi nhăn lại thành một đống ở đâu đó.
“Lục tiểu thư, trước đây chúng ta bị vây trong địa bàn của Ưng Ký mấy ngày, quả thật có hơi chật vật. Giờ thì Vân Môn đã thỏa thuận xong, Ưng Ký sẽ không truy sát chúng ta nữa. Cái chết của Hùng Kiến không có bằng chứng trực tiếp buộc tội cô là kẻ sát nhân. Chuyện đã tạm lắng, tiếp theo, nên giải quyết chuyện riêng thôi.” Hắn thả một tay lên tay vịn ghế, không hề tỏ vẻ lúng túng mà ngược lại rất điềm tĩnh.
“Trước đây Bành An ngoan ngoãn nghe lời tôi thế cơ mà.” Cô nhướng mày.
“Tôi vừa mới làm theo lời cô, vào phòng, đóng cửa.”
“Tôi không bảo anh ngồi.”
Hắn đứng dậy ngay lập tức.
Cô hỏi: “Chuyện riêng của chúng ta là gì?”
“Chuyện đầu tiên, tôi tò mò, đã sang đông, trời lạnh thế này, sao Lục tiểu thư mặc như không mặc thế?” Bành An đã đổi một cặp kính khác, gọng mảnh bằng vàng. Đôi mắt sau tròng kính, sâu không thấy đáy.