Cánh Bướm Vại Mật

Chương 66



Chiếc xe dừng lại thật lâu mà không thấy ai bước xuống.

Các anh em của Vân Môn lặng lẽ quan sát xung quanh, nhưng không thúc giục.

Một lúc sau, trên phố vọng lại tiếng ồn ào của những người rao hàng.

Lục Niệm thu nụ cười lại.

Bành An vừa mở mắt, tỉnh táo như chưa từng uống rượu: “Mấy giờ rồi?” Hắn liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Đã gần mười giờ.

Hắn vỗ trán: “Lục tiểu thư, tôi đã say lâu chưa?”

Lục Niệm đáp hờ hững: “Không, thật ra tôi vừa đến thôi.”

“Kỹ thuật lái xe của Lục tiểu thư thật tốt.”

“Bớt nịnh bợ đi.” Cô đưa chìa khóa xe cho hắn: “Tôi chỉ đỗ xe giữa đường, phần còn lại giao cho anh.”

“Vì chuyện này mà cô phải đỗ ở đây lâu như vậy?” Bành An nói: “Lần sau cứ để người của Vân Môn đỗ xe cho cô.“

Cô đã bước vào trong nhà.

Lục Niệm trở về, tắm nước nóng, đấm vai, xoay cổ, rồi nở một nụ cười trước gương.

Nhưng cô không tìm lại được sự thoải mái như trước.

Thả tóc xuống, khoác một chiếc áo lụa, cô bước ra khỏi phòng tắm.

Cô quên mất mình có khóa cửa hay không.

Có vẻ như đã khóa.

Thế mà Bành An lại đang ngồi trên sofa đọc báo hôm nay.

Tờ báo là cô mang về sáng nay, nhưng tin tức chiến sự chẳng có gì khả quan.

Bành An mặc chiếc áo bông đơn giản, mái tóc còn ẩm, rủ xuống trán và hai bên mai.

Lục Niệm khoanh tay: “Anh đã uống rượu rồi, hôm nay nên nghỉ sớm đi.”

“Lục tiểu thư.” Bành An đặt tờ báo xuống, lấy từ túi ra một chiếc khăn tay.

Cô đã chuẩn bị sẵn mấy chiếc khăn tay, suy nghĩ nếu bị phát hiện thì có thể viện lý do để bịa chuyện ở lại thư phòng của hắn. Cô cài lại khuy áo khoác: “Anh lên đây làm gì? Nói chuyện phiếm?”

“Tương lai không cần dùng chiếc khăn tay này nữa.”

“Không dùng thì vứt đi.” Cô còn nhiều khăn trắng, đỏ, đâu cần tiếc một chiếc.

“Món quà mà Lục tiểu thư tặng, tôi không nỡ bỏ.” So với sợi dây chuyền ngọc mà hắn từng tặng, chiếc khăn này chẳng là gì, nhưng hắn lại gấp nó rất cẩn thận: “Tôi từng ngủ chung giường với Lục tiểu thư, nhưng khi đó không kiên trì được đến sáng. Vấn đề này vẫn còn đó, cần phải giải quyết.”

“Anh muốn thế nào?”

“Tối nay.” Hắn nhìn về phía giường.

“Tôi muốn ngủ, không làm gì khác.”

“Tôi chỉ nằm ngủ thôi, không làm gì khác.”

Nhìn vẻ nghiêm túc của hắn, chẳng khác nào đang làm nghiên cứu học thuật. Lục Niệm ngáp liên tục: “Tùy anh. Nếu anh làm phiền tôi ngủ, tôi sẽ đá anh xuống giường.”

Cô quay lưng lại với hắn, nằm nghiêng ở mép giường. Không phải cô cố tình, chỉ là vô tình ngả lưng xuống vị trí đó, cô lười nhúc nhích. Thế mà lại bị Bành An ôm lấy eo. Cô không mở mắt: “Tôi mệt rồi.”

Hắn siết chặt cô vào lòng.

Cơ thể cô nhẹ bẫng, được hắn ôm vào trong vòng tay.

Hắn nói đầy thiện ý: “Cô nằm ở mép giường, chỉ cần xoay người là sẽ rơi xuống.”

Ngày trước khi né tránh cô, hắn cũng chen chúc ở mép giường. Cô buồn ngủ, nhắm mắt, không tranh cãi với hắn.

Bành An siết lấy eo cô.

Trên giường không còn ranh giới, hắn tận hưởng cảm giác đan xen giữa sát ý và dục niệm. Hắn sẽ không giết cô. Cùng lắm chỉ là đôi khi, lực mạnh hơn một chút.

Hắn chìm đắm trong hương thơm từ cơ thể Lục Niệm, ngửi mái tóc cô, đặt lên mặt cô vài nụ hôn: “Lục tiểu thư, ngủ ngon.”

Đáng tiếc, hắn và cô không phải là chung giường chung gối, thậm chí có thể nói là chung giường nhưng khác giấc mộng.

*

Liễu Chi cùng ông bà Bành ở Hồng Kông, nơi đất khách quê người, nên mỗi lần ra ngoài đều đi cùng nhau.

Từ khi chuyện chung thân đại sự của con trai đã có lời giải, khóe mắt và chân mày của mẹ Bành luôn rạng rỡ niềm vui. Bà ấy thường xuyên kể với Liễu Chi về thời thơ ấu của Bành An, nói nhiều nhất là: “An An là đứa con rất ngoan, đặc biệt là tính tình dịu dàng, không bao giờ cáu giận. Đừng thấy nó lúc nào cũng nghiêm mặt, thật ra là nó ngại.”

Liễu Chi không nỡ nói với bà Bành rằng, con trai bà ấy vì lười mà không nổi giận, chỉ là sẽ giết người luôn.

Phía trước có một sạp trái cây, ông Bành nói: “Qua đây chọn vài quả.”

Bà Bành tiến lên.

Liễu Chi xách theo mớ rau mua từ chợ sáng, bước chậm lại.

Đột nhiên, một thanh niên cao lớn bước thẳng về phía cô ấy.

Liễu Chi đội một chiếc mũ có tấm mạng che nửa mặt.

Thanh niên cao lớn này đã gặp Lục Niệm vài lần khi đi cùng Đổng Mạnh, biết rõ dung mạo của cô, nhưng lại không phân biệt được sự khác nhau giữa Liễu Chi và Lục Niệm. Anh ta tưởng người này là Lục Niệm, nên nhét một tờ giấy vào tay cô: “Lục tiểu thư, chúng ta đã bại lộ, đây là địa điểm liên lạc mới.”

Liễu Chi sửng sốt, chưa kịp nói gì.

Thanh niên cao lớn đội mũ sụp xuống rồi quay người rời đi.

Mẹ Bành gọi: “Liễu Chi!”

Liễu Chi quay đầu, mỉm cười với bà ấy: “Vâng ạ.”

Hôm đó, khi Bành An và Lục Niệm cùng đi ăn, Bành An tỏ ra lạnh lùng, nhưng ánh mắt hắn luôn dõi theo Lục Niệm.

Người tinh mắt đều nhận ra, hắn say mê cô.

Nắm được Lục Niệm, tức là nắm được điểm yếu của Bành An.

Liễu Chi siết chặt tờ giấy trong tay.

*

Liễu Chi có một lý do chính đáng để tìm Bành An: cô ấy đến lấy thuốc giải.

Thông thường, việc giao thuốc giải do Kim Trường Minh phụ trách, cô ấy rất ít gặp Bành An.

Hôm nay, cô ấy cố ý đợi ở đó.

Bóng dáng mảnh mai của cô ấy in lên mặt kính, chỉ cần nhìn bóng, Bành An cũng biết đó không phải là Lục Niệm.

“Bành tiên sinh.” Liễu Chi cung kính cúi đầu, giữ khoảng cách với hắn.

“Chuyện gì?”

“Tôi có một tin tức về Lục tiểu thư muốn nói với Bành tiên sinh.”

“Nói đi.”

Liễu Chi bỗng chuyển hướng câu chuyện: “Bành tiên sinh, đối với tôi, ông bà Bành có ân trọng như núi, tôi tuyệt đối không dám làm hại họ. Tôi muốn một liều thuốc giải thật sự.”

Bành An: “Cô ở bên họ mới hơn nửa năm đã không chịu nổi?”

Liễu Chi: “Tôi nguyện cả đời phụng dưỡng ông bà Bành, nhưng tôi đã đến gặp bác sĩ.”

Bành An: “Bác sĩ nói gì?”

Liễu Chi: “Thuốc cũng có độc. Mỗi tháng tôi uống một lần, có lẽ sẽ không sống lâu.”

Bành An lạnh lùng: “Cô nghi ngờ đó là do thuốc của tôi?”

Liễu Chi vội vàng: “Bệnh này là do bác sĩ chẩn đoán hai tháng trước.”

Bành An: “Liễu Chi, cô không đủ tư cách để mặc cả với tôi.”

Liễu Chi: “Tôi nắm giữ một bí mật về Lục tiểu thư.”

Chân mày Bành An khẽ nhíu lại, làm khuôn mặt lạnh lẽo của hắn thoáng chút dao động: “Đợi lát nữa tôi sẽ để bác sĩ kiểm tra cho cô. Nếu chữa được thì tốt, nếu không thì xem cô còn sống được bao lâu.”

Lời nói rất tàn nhẫn, nhưng lại tiết lộ một thông tin: Bành An tạm thời chưa muốn cô ấy chết.

Liễu Chi gật đầu: “Đợi tôi gặp bác sĩ xong rồi sẽ làm phiền tiên sinh tiếp.”

“Tốt nhất là cô thật sự nắm giữ bí mật của Lục tiểu thư.” Bành An quay người lên lầu.

*

Từ khi bị Bành An đầu độc, mỗi ngày trôi qua với Liễu Chi đều đầy lo âu.

Cô ấy cảm thấy mạng sống của mình chỉ kéo dài bằng thời gian ông bà Bành còn sống.

Khi hai người già qua đời, cô ấy sẽ mất đi giá trị lợi dụng.

Bác sĩ chẩn đoán cô ấy không có gì nghiêm trọng, chỉ là suy nghĩ quá nhiều.

Liễu Chi kể lại toàn bộ sự việc hôm nay cho Bành An.

Bành An im lặng một lúc: “Cô đã nói chuyện này với ai chưa?”

Liễu Chi khẽ nói: “Nếu tôi tiết lộ ra ngoài, anh sẽ giết tôi. Làm sao tôi dám đẩy mình vào tình thế nguy hiểm? Tất nhiên chỉ nói với anh.”

“Liễu tiểu thư quả là người thông minh.” Bành An gật đầu: “Tôi sẽ sắp xếp bác sĩ điều chế thuốc giải cho cô.”

“Bành tiên sinh, anh có thể giúp tôi hoàn toàn giải độc được không?”

“Nếu cô hoàn toàn được giải độc, tôi sẽ không còn cách nào khống chế cô. Liễu tiểu thư không sợ tôi sẽ thủ tiêu cô sao?”

“Tôi nghe ông bà Bành nói, Bành tiên sinh là người có tấm lòng lương thiện.”

“Ồ?”

“Người hiểu con cái nhất chính là cha mẹ.” Trong lòng Liễu Chi không chắc chắn.

Đôi mắt ẩn sau cặp kính của Bành An không hề có chút thiện ý nào: “Không ngờ Liễu tiểu thư lại dám mạnh miệng, hóa ra xem tôi là một người tốt.”

“Tôi tin rằng Bành tiên sinh nói được sẽ làm được.” Liễu Chi chỉ còn cách đánh cược một phen.

“Khi có thuốc giải, tôi sẽ báo cho cô.”

“Tôi xin phép ra về.” Liễu Chi quay người rời đi.

Bành An lại gọi cô ấy lại: “Liễu tiểu thư, ra khỏi cửa này rồi, cô phải quên bí mật của Lục tiểu thư.”

“Bành tiên sinh yên tâm, vì chúng ta đã giao dịch, tôi chắc chắn sẽ giữ lời hứa.”

Bành An không hề ngạc nhiên với tin tức mà Liễu Chi vừa báo. Đây đúng là kiểu chuyện mà Lục Niệm sẽ làm.

Người cô giết, không ai là kẻ lương thiện.

Bành An tháo kính, tựa lưng vào ghế, day sống mũi.

Những hành động gần đây của Lục Niệm dường như đã khép lại một vòng tròn.

Bọ cạp độc đúng là bọ cạp độc, luôn hành động theo lý trí.

*

Lục Niệm không còn nhận được tin tức gì từ Đổng Mạnh.

Nhân lúc Bành An ra ngoài, cô đến tiệm may.

Cửa tiệm đóng chặt, người đã rời đi.

Không biết Đổng Mạnh có thành công ngăn chặn lô vũ khí đó hay không.

Cô không tìm thấy ai, lòng đầy lo lắng, cố nén cảm giác khó chịu.

Cho đến khi cô nhìn thấy bản tin ngày hôm đó.

Trên báo viết rằng, có một nhóm cách mạng định chặn một con tàu vận chuyển của nước Anh nhưng đã bị bắt.

Lòng Lục Niệm trĩu nặng.

Những ngày lo lắng bất an dường như đã có lời giải.

Đổng Mạnh thất bại, bị lộ rồi.

Cô ngồi phịch xuống giường, nhìn chằm chằm vào chậu hoa cẩm tú cầu trên bậu cửa sổ, rất lâu rất lâu.

*

Bành An đã trở về.

Lục Niệm đứng bên bậu cửa sổ, chăm sóc hai chậu cẩm tú cầu: “Về rồi à?”

Bước chân hắn khựng lại: “Lục tiểu thư.”

Lục Niệm mỉm cười duyên dáng, bước tới giúp hắn cởi áo vest. Sau khi cởi ra, cô phủi nhẹ hai cái, rồi treo nó lên giá.

“Bành An.”

“Hửm?”

“Anh còn nhớ tôi từng nói với anh, nếu anh không còn, tôi cũng chẳng còn gì không?” Cô nhẹ nhàng vuốt v e chiếc áo vest của hắn.

“Sao thế?” Thấy cô đứng đó hơi lâu, hắn bước tới.

Đột nhiên, động tác của Lục Niệm rất nhanh, rút súng ra, nòng súng lạnh lẽo đen ngòm dí thẳng vào trán Bành An: “Bành An, ngày anh dạy tôi dùng súng, tôi đã nói rồi, có thể một ngày nào đó, tôi sẽ giết anh.”

Bành An đáp lại: “Tôi nhớ rõ hơn khi Lục tiểu thư nằm dưới tôi, tới mức nói không thành lời, trông đẹp như thế nào.”

“Dù gì, chúng ta từng cùng nhau vượt qua hoạn nạn, kết thúc cuộc đời trai tân của anh cũng coi như tôi trả lại cho anh. Bành An, tôi đã quá nhân từ với anh rồi.”

“Lục tiểu thư vẫn chưa đợi được đến ngày cẩm tú cầu nở.”

Cô dùng nòng súng ấn mạnh một cái: “Vậy nên, ngay từ đầu anh đã đoán được?”

“Không, tôi không đoán được.” Bành An hơi ngẩng đầu, nhưng không tránh được nòng súng: “Tôi không ngờ, Lục tiểu thư là kiểu người mặc quần vào thì trở mặt.”