Cánh Bướm Vại Mật

Chương 67



“Đừng đánh trống lảng.” Lục Niệm cảnh cáo: “Tôi thật sự sẽ nổ súng đấy.”

“Nếu không dám, Lục tiểu thư cũng sẽ không đến núi Đông Ngũ.” Bành An không nghi ngờ khả năng thực thi của cô. Ánh sáng phản chiếu trên mắt kính khiến ánh nhìn của hắn hiện lên sự lạnh lùng sắc bén: “Nhưng cô có nên cho tôi một lý do không?”

“Lý do của tôi rất rõ ràng. Lô vũ khí đang ở đâu?”

“Hóa ra mục đích của cô là nó.”

“Đừng nói nhảm nữa, trả lời câu hỏi của tôi.” Cô nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn không hề nao núng: “Sáng nay khi tôi ra ngoài, Lục tiểu thư vẫn còn là một người dịu dàng.”

“Bành An.” Giọng nói của Lục Niệm lạnh như băng: “Đao kiếm vô tình, nếu chậm trễ thêm, khẩu súng này có thể bóp cò bất cứ lúc nào, máu bắn khắp nơi, tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Trần Triển Tinh nói không sai, sự dịu dàng của cô hoàn toàn là lừa dối.

Cô ra lệnh: “Nói đi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Khẩu súng che mất tầm nhìn của Bành An, khiến hắn cảm thấy như không còn nhìn thấy cô nữa: “Đồ của Ưng Ký, Lục tiểu thư không biết ở đâu sao?”

Đến lúc này, hai người họ không cần phải giấu giếm nữa. Lục Niệm thẳng thắn: “Ở thương hội Nhật Bản.”

Một tay hắn đút vào túi quần: “Nếu đã biết rồi, sao còn hỏi tôi?”

Cô nắm lấy bàn tay hắn: “Lấy ra đây.”

Từ trong túi, hắn rút một chiếc khăn tay ra.

Lục Niệm cố gắng giữ chặt tim mình, không để mềm lòng. Cô đẩy khẩu súng áp sát hơn: “Vân Môn và người Nhật làm ăn với nhau?”

Thành thật mà nói, Bành An bị va đau tới mức hơi khó chịu: “Lục tiểu thư, chúng ta nên ngồi xuống và nói chuyện?”

Cô không nghe: “Tôi có thể tha thứ cho anh mọi chuyện, trừ việc b án nước. Giữ anh lại một ngày, tôi cũng cảm thấy có lỗi với đồng bào đang chịu đau khổ.”

“Giờ Lục tiểu thư dùng súng rất thành thạo.” Là thầy giáo, có lẽ hắn nên tự hào.

“Vậy thì, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để chết chưa?”

“Trước khi chết, tôi có thể nói vài lời cuối cùng không?”

“Anh còn gì để nói?”

“Lục tiểu thư chưa chắc giết được tôi.”

“Anh cứ thử xem.” Ngón tay Lục Niệm đặt lên cò súng.

Giọng nói của Bành An vẫn bình thản: “Cô không muốn biết sự thật đằng sau chuyện này sao? Đồ của Ưng Ký cuối cùng sẽ đi đâu?”

Cô gật đầu: “Những biến cố tôi gặp phải đều bắt nguồn từ việc này. Tôi cho phép anh nói sự thật.”

“Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện được chứ?”

“Bành An, đừng giở trò với tôi.”

“Vì Lục tiểu thư không muốn di chuyển, vậy chúng ta cứ đứng thế này thôi. Những điều tôi sắp nói, một phần có chứng cứ, một phần là suy đoán của tôi.” Bành An cầm chiếc khăn tay: “Lục tiểu thư, Tưởng Uyển Nhu là nhân tình của một thủ lĩnh đường dây thuộc Bát Phong Đường. Cô ta vì bản đồ kho hàng mà tiếp cận Hùng Kiến, sau đó gi ết chết gã. Cô ta giao bản đồ cho Bát Phong Đường rồi lên thuyền rời đi. Tôi và Trần Triển Tinh đoán rằng, Bát Phong Đường đã chuyển lô vũ khí ngay trong đêm mà họ lấy được bản đồ.”

Bành An từng nói Bát Phong Đường liên quan đến vũ khí, Lục Niệm nghĩ hắn đùa, nhưng không ngờ, câu chuyện thật sự có dính dáng đến họ: “Nếu Bát Phong Đường cướp vũ khí, tại sao nó lại rơi vào tay thương hội Nhật Bản?”

“Bát Phong Đường là phe thân Nhật. Họ bán vũ khí cho người Nhật.” Bành An nói: “Cô đến Hồng Kông và tình cờ gặp Tưởng Uyển Nhu. Cô ta đổ mọi chuyện lên đầu cô, tất cả chứng cứ đều chỉ vào cô. Nếu không có luật sư Kim bảo lãnh, cô đã trở thành con dê thế mạng. Nhưng luật sư Kim là người của Vân Môn, vì vậy Ưng Ký nghĩ cô là người của Vân Môn, và hai bên đánh nhau sống chết. Bát Phong Đường thì ngồi xem kịch, hoàn toàn ẩn mình.”

Lục Niệm mỉa mai: “Anh nói Bát Phong Đường là phe thân Nhật, vậy Vân Môn thì khác gì?”

“Lục tiểu thư, thật ra, chuyện vũ khí đến giờ vẫn diễn ra thuận lợi.”

Cô nghe ra điều gì đó: “Anh định trả lại đồ cho Ưng Ký thế nào?”

“Vân Môn đã sắp xếp tàu của công ty vận tải biển Anh Quốc cho thương hội Nhật Bản, thông báo với Ưng Ký để họ đến chặn.”

Câu nói này trùng khớp với lời Mã Lưu. “Người của Ưng Ký đã đến chưa?”

“Rồi.”

“Nhưng người bị bắt mà trên báo nói là ai?”

“Đó là một phe khác. Tôi đoán đó là lập trường của Lục tiểu thư?” Bành An ngừng lại: “Lục tiểu thư, mấy người bị bắt với danh nghĩa cách mạng, nhưng theo luật Hồng Kông, có thể được bảo lãnh.”

Lục Niệm hỏi: “Còn anh, anh đứng về phe nào?”

Bành An lạnh lùng nói: “Tôi luôn ở trên con thuyền của Lục tiểu thư.”

Cô nhếch miệng cười: “Trần Lực Hào bán tài nguyên cho người Nhật, chứng cứ rành rành. Hắn là một tên tay sai b án nước.”

“Vân Môn là tổ chức lớn, người đông, lòng khác nhau, chưa chắc đã đồng lòng.” Bành An nói: “Trần Lực Hào không đại diện cho Vân Môn.”

Lục Niệm cân nhắc lời hắn: “Họ thật sự có thể được bảo lãnh?”

“Luật sư Kim có thể lo liệu.”

Cô đi thẳng vào vấn đề: “Bành An, anh nói với Cừu Bác Dụ là anh làm ăn với người Nhật, lúc đó tôi chỉ muốn giết anh.”

“Tôi không biết Lục tiểu thư nghe được câu đó, chẳng trách cô lại vừa lạnh nhạt vừa nóng nảy với tôi.” Những ngày qua, hắn không nghĩ rằng quãng thời gian hắn và cô bên nhau lại là điều tồi tệ.

Lục Niệm cười lạnh: “Nghĩ đến chuyện chúng ta từng quen biết, tôi định để lại cho anh một ký ức đẹp trước khi chết.”

“Lục tiểu thư thật có tâm, đó là ký ức đẹp nhất trong đời tôi.”

Cô đổi giọng: “Nhưng, lô hàng này tuyệt đối không thể rơi vào tay Ưng Ký.”

“Nhắc đến Ưng Ký, tôi có một nghi ngờ.” Bành An cũng thẳng thắn: “Cừu Bác Dụ có thể là người kháng Nhật.”

“Ông ta?” Lục Niệm nhíu mày: “Ông ta là ông trùm lớn, không chuyện ác nào không làm.”

“Lục tiểu thư, vẫn là câu nói đó, một tổ chức chưa chắc đã đồng lòng. Hơn nữa, Ưng Ký chắc chắn sẽ không có được lô vũ khí này.”

“Cứ nói xem.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Thương hội Nhật Bản yêu cầu dùng tàu của công ty vận tải biển Anh Quốc, còn chúng tôi thì không muốn. Vì vậy, chúng tôi lan tin, để Ưng Ký ra tay. Không ngờ, người đến không chỉ có Ưng Ký, mà còn có tổ chức ngầm mà người Nhật rất e ngại. Nói đi cũng phải nói lại, Lục tiểu thư đã giúp chúng tôi một tay. Giờ đây, thương hội Nhật Bản đã từ bỏ việc vận chuyển bằng đường biển.” Ánh mắt của Bành An sắc như dao: “So với đường biển, đường bộ có nhiều cơ hội mai phục hơn.”

Lục Niệm lại hỏi: “Tại sao anh chuyển lượng lớn tài sản sang Hồng Kông?”

“Thượng Hải đã thất thủ, quân Nhật cướp bóc tài sản khắp nơi. Tiền của tôi để lại Thượng Hải sớm muộn gì cũng bị chúng động đến, không bằng chuyển đến Hồng Kông, từ đây chuẩn bị vật tư và vận chuyển đến tiền tuyến một cách bí mật hơn.”

Hắn mua một lượng lớn nhu yếu phẩm, đó chính là vật tư sao? “Tại sao anh lại giấu tôi?”

“Chẳng phải Lục tiểu thư cũng giấu tôi sao? Ngày hôm đó ở tiệm trà, tôi phát hiện người của Bát Phong Đường đang tìm kiếm ai đó. Về đến phòng bao, chiếc áo vest của tôi đã không cánh mà bay. Tôi hỏi nhưng cô không trả lời. Nếu cô đã cố tình giấu giếm, thì tôi có hỏi cũng chẳng được gì. Tôi không biết cô tiếp xúc với loại người nào, liệu họ có đáng tin hay không. Kế hoạch về lô vũ khí, biết ít đi một người, an toàn lại nhiều hơn một phần.”

Lục Niệm dường như tin lời hắn: “Anh còn giấu tôi chuyện gì nữa không?”

“Còn.”

Lục Niệm nhướng mày.

“Đêm đó chúng ta nhảy cửa sổ bỏ trốn, những kẻ tấn công căn cứ của Ưng Ký không phải là người của Bát Phong Đường, mà là người của Vân Môn giả danh Bát Phong Đường để phóng hỏa. Nếu không, tại sao họ lại để lại một chiếc xe cho tôi xuống núi?”

Vậy nên Trần Triển Tinh mới dự đoán được thời điểm Bành An và Lục Niệm rời đi, rồi đến nơi.

“Quỷ kế đa đoan.” Lục Niệm cất khẩu súng đi.

Cuối cùng Bành An mới được thẳng lưng lên, hắn xoa xoa cái trán đau nhức vì bị chạm mạnh: “Người của các cô đã bị lộ, nên đã chuyển đi nơi khác. Nhưng họ làm việc không quá cẩn thận, nhầm tưởng Liễu Chi là cô nên đã đưa địa điểm liên lạc mới cho cô ấy.”

Lục Niệm cảnh giác: “Liễu Chi có nói ra không?”

“Không.”

“Anh chắc chắn cô ấy đáng tin chứ?” Trong tình hình hiện tại, Lục Niệm buộc phải nghi ngờ tất cả mọi người.

“Trừ khi cô ấy không muốn sống nữa.”

“Anh sẽ giết cô ấy sao?”

“Tôi chỉ dọa thôi. Liễu Chi là người nhát gan.” Trước đây, “thuốc độc” mà Liễu Chi uống thật ra chỉ là một tách trà bình thường. Cô ấy tự cho rằng hiểu rõ sự tàn nhẫn, máu lạnh của hắn nên đã tin là thật.

Thật ra, làm gì có thứ thuốc giải mỗi tháng một lần chứ.

Lục Niệm hỏi: “Bị bắt bao nhiêu người?”

“Ba người. Lục tiểu thư đừng lo, họ không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Các anh định làm gì tiếp theo?”

“Người Nhật sẽ sắp xếp cho quân Nhật hộ tống lô vũ khí đến Quảng Châu. Trần Triển Tinh đã lên kế hoạch kỹ càng. Lô vũ khí này tuyệt đối không thể vào tay quân đội Nhật.”

“Trần Triển Tinh có lập trường chống Nhật sao?” Điều này khiến cô bất ngờ.

“Từ trước đến nay, ông chủ Trần luôn kiên định niềm tin tiêu diệt quân Nhật.”

“Tôi chưa từng nghe qua.”

“Ông chủ Trần có nhiều thân phận bí mật, rất nhiều người chờ để nắm được điểm yếu của ông ấy. Tất nhiên là ông ấy không thể lộ diện. Bây giờ tình hình bất lợi, ông chủ Trần không thể không ra mặt. Một khi quân Nhật tiến hành xâm lược quy mô lớn, chắc chắn chúng sẽ đánh chiếm Hồng Kông. Người Anh bề ngoài trung lập, thực chất chỉ muốn trì hoãn thời gian tiến công của quân Nhật.” Bành An nói tiếp: “Hồng Kông là nơi tị nạn, đồng thời cũng là hậu phương vững chắc.”

Như vậy, Lục Niệm không thể giết Trần Triển Tinh. Một Vân Môn mạnh mẽ là lực lượng lớn trong công cuộc kháng Nhật. Ân oán giữa cô và Trần Triển Tinh, dường như phải kết thúc ở đây.

Cô khẽ nói: “Tôi không nghĩ được xa như các anh.”

“Lục tiểu thư, cô đã làm rất tốt rồi. Cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, nhưng đã dũng cảm vượt qua mọi khó khăn.”

Lục Niệm cười nhẹ: “Anh đoán được tôi có ý đồ khác từ khi nào?”

“Nếu tôi nói ngay từ đầu tôi đã biết, liệu Lục tiểu thư có chĩa súng vào tôi nữa không?”

“Tôi không tới mức không phân biệt được chuyện quan trọng. Trước mắt, điều cần thiết nhất là bảo lãnh ba người đó ra.”

Cô cúi đầu, đùa nghịch khẩu súng trong tay: “Bành An, nếu ngay từ đầu tôi và anh cởi mở, liệu kế hoạch lần này có thuận lợi không?”

Sự đối đầu giữa họ khiến Đổng Mạnh gặp trở ngại. Nếu cô và Bành An hợp tác, có lẽ kết quả sẽ khác đi.

“Lục tiểu thư, thời gian qua cô và tôi đều có toan tính riêng, nhưng lời tôi nói đều là thật.” Bành An nắm lấy cổ tay cô, dùng sức.

Cô buông tay.

Khẩu súng rơi vào lòng bàn tay hắn: “Cô tuyệt đối không nên chọc vào tôi.”