Lục Niệm theo địa chỉ ghi trên mảnh giấy do Liễu Chi nhận được, đã liên lạc được với Đổng Mạnh.
Đổng Mạnh khá ngạc nhiên trước hành động cứu quốc của Vân Môn, ông ta nói: “Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, tôi cũng sẽ bố trí người dọc theo tuyến đường để hỗ trợ Vân Môn một tay.”
Lục Niệm đáp: “Ông chủ Đổng, khi xác định được thời gian, tôi sẽ quay lại.”
Điểm liên lạc này là một tiệm bánh bao. Hơi nước bốc lên mờ mịt trong tiệm, tay ông chủ cầm bột nhào, gói nhân thịt, bận rộn vô cùng.
Bành An ngồi trên ghế gỗ ở cửa, trước mặt là những chai gia vị chứa xì dầu và giấm. Hắn cắn nhẹ một miếng bánh bao, nhai kỹ từng chút. Một gia đình bình thường như nhà họ Bành lại có thể nuôi dạy một người con trai đầy vẻ sang trọng.
Thấy Lục Niệm đến, Bành An đẩy một xửng bánh bao về phía cô: “Ăn đi, tay nghề của ông chủ không tệ đâu.”
Cô chỉnh lại váy, ngồi xuống đối diện hắn: “Anh không muốn gặp ông chủ Đổng à?”
“Không cần.” Bành An nhẹ nhàng lau khóe miệng: “Có những chuyện biết càng nhiều càng phiền phức.”
Thương hội Nhật Bản ngày càng thận trọng. Bành An thường ra ngoài, nói là có tiệc tùng. Trước đây Lục Niệm chờ tin tức của hắn, giờ cũng vậy.
Thương hội Nhật Bản này không phải ngốc, liệu Bành An có thể tiếp tục qua mặt họ mãi không? Nếu chẳng may bị lộ trước mặt người Nhật...
Mỗi lần tiễn hắn ra cửa, cô đều lo sợ đó sẽ là lần gặp cuối cùng.
Trước đây cô nói với Hoàng Kim Thịnh rằng mình đang li3m máu trên lưỡi dao, chỉ là dọa cho vui. Nhưng giờ, họ thật sự đang bước đi trên lằn ranh sinh tử.
Trời càng ngày càng lạnh. Ánh nắng ban ngày đã mất đi hơi ấm, chỉ để lại một sắc trắng nhợt nhạt.
Lục Niệm đột nhiên nắm lấy tay Bành An: “An An.”
“...” Bành An không thích cách gọi lặp chữ này: “Tôi tên là Bành An.”
“Bành An An.”
“...”
“An An, bình an.” Đôi mắt của Lục Niệm không còn vẻ yêu kiều nguy hiểm như trước, giờ đây trông cô như đã quay lại giai đoạn ở núi Đông Ngũ.
Bành An nhét một chiếc bánh bao vào miệng cô: “Biết rồi.”
*
Thương hội Nhật Bản đã định ngày vận chuyển, quân đội Nhật sẽ phụ trách vận chuyển lô vũ khí này.
Khi tiếng còi tàu vang lên.
Lục Niệm giơ ống nhòm lên: “Tiếp theo, những gì chúng ta có thể làm cũng rất hạn chế.”
Lúc này, hai người đang ở một nhà hàng Tây. Bành An rót một ly rượu: “Lục tiểu thư vẫn còn một vụ án chưa giải quyết xong.”
Cô thu lại ống nhòm: “Bát Phong Đường cử người sát hại Hùng Kiến, có chứng cứ không?”
“Trịnh Bát Xuân thân Nhật, nhưng thuộc hạ của hắn ta chưa chắc đã tuyệt tình tuyệt nghĩa.” Bành An nói: “Trong Bát Phong Đường có một người quê gốc ở Nam Kinh. Nam Kinh đã thất thủ, người đó sẵn sàng đến sở cảnh sát để tố cáo sự thật về cái chết của Hùng Kiến.”
Lục Niệm quen biết Bành An đã lâu, nhưng gần đây mới thật sự hiểu con người này: thâm trầm, làm việc đâu vào đấy. May mắn thay, hắn là người đứng cùng chiến tuyến với cô. Cô nói: “Em được giải tỏa nghi ngờ, rồi lên đường trở về Thượng Hải.”
Bành An: “Tài sản của anh cũng ở Thượng Hải. Lục tiểu thư, chúng ta có thể đi cùng nhau.”
“Không phải anh muốn ở lại Hồng Kông sao?”
“Anh đã chuẩn bị rất nhiều nhu yếu phẩm, giao lại cho ông chủ Cừu rồi. Ông ta đang tổ chức quyên góp.” Bành An nói: “Thượng Hải đã trở thành khu vực chiếm đóng của Nhật, để Lục tiểu thư một mình ra chiến trường, anh không yên tâm.”
“Bành An, em có thể đi một mình.”
“Lục tiểu thư, thứ anh muốn là nhất định phải có được.”
“Anh ở lại Hồng Kông thật sự là lãng phí tài năng, nhưng Thượng Hải đang là khu chiếm đóng của Nhật, rất nguy hiểm.” Nếu hắn muốn ở lại Hồng Kông...
“Em ở đâu, anh ở đó.”
“Vậy cha mẹ anh thì sao?”
“Họ ở lại Hồng Kông, có Liễu Chi chăm sóc, anh yên tâm.” Bành An uống cạn ly rượu: “Quyết định vậy nhé, anh sẽ đi đặt vé tàu về.”
*
Lục Niệm thu dọn đồ đạc, đặt hai chậu hoa cẩm tú cầu vào trong túi hành lý.
Bành An nhìn thoáng qua.
“Có lẽ đến mùa xuân năm sau, nó thật sự sẽ nở ra những bông hoa tròn trịa.” Cô khẽ nâng những cành cây trơ trụi: “Cẩm tú cầu mang ý nghĩa nhân duyên tốt đẹp, là một điềm lành.”
Loài cây có độc vào tay cô, Bành An lại cảm thấy là một điềm chẳng lành.
*
Tàu sắp cập bến Thượng Hải.
Lục Niệm bước lên boong, từ xa đã thấy lá cờ Nhật tung bay phấp phới, đôi mắt cô lập tức trở nên lạnh lùng.
“Lục tiểu thư, ở đây gió lớn, vào trong đi.” Một giọng nói ấm áp vang lên bên cạnh.
Cô quay đầu lại, dường như nhìn thấy dáng vẻ Bành An ngày trước.
Giả vờ!
Cô giơ tay định đánh.
Hắn né đi.
Cô chuyển sang nhéo má hắn: “Giả vờ! Cho anh giả vờ này!”
“Không phải em thích kiểu như vậy sao?” Bành An trong trạng thái hóa trang vẫn rất tự nhiên khi thay đổi biểu cảm, lúc này lại tỏ vẻ uất ức.
Lục Niệm chất vấn: “Anh giả vờ cả đời được không?”
“Ý của Lục tiểu thư là muốn ở bên anh cả đời?”
“Em không biết mình có thể sống đến khi nào, nói cả đời thì dài quá.”
“Trước khi nằm xuống, anh sẽ đi cùng Lục tiểu thư.” Bành An kéo tay cô xuống: “Đường anh đi cũng không phải con đường an nhàn.”
“Đúng rồi, tình hình bên này không ổn định, em lo sẽ bị kiểm tra, nên nhờ cảnh sát Trương đến đón.”
Bành An nhét tay cô vào túi áo mình: “Ồ.”
Cô rút tay ra, nhưng không rút được, đành để tay mình trong túi áo hắn để sưởi ấm.
*
Trương Quân Năng tính toán thời gian, tàu sắp cập bến. Anh ấy vừa bước ra khỏi sở cảnh sát thì nghe thấy một tiếng gọi lớn.
“Cảnh sát Trương!”
Trương Quân Năng quay đầu nhìn, là Tiền Tiến, người đã lâu không gặp.
Sau sự việc ở núi Đông Ngũ, Tiền Tiến trốn thoát, dự định tìm đến nương nhờ Trần Triển Tinh, nhưng Trần Triển Tinh đã đi Hồng Kông. Không còn cách nào khác, gã đành theo chân một người của Vân Môn, nhưng chưa từng gặp mặt những người khác trong tổ chức.
Tiền Tiến không rõ liệu mình đã thật sự gia nhập Vân Môn hay chưa, có chăng chỉ là một chân bước vào. Dù sao thì chuyện hưởng vinh hoa phú quý là điều không thể.
Tiền Tiến có tiền án, không thể quay lại làm kẻ môi giới. Gã mơ hồ, không biết bản thân nên làm gì, càng không biết mình muốn làm gì.
May mắn thay, gia đình vẫn dang tay đón nhận gã.
Một đêm nọ, Tiền Tiến bỗng nằm mơ thấy Phàn Thu Linh. Trong mơ, gã cảm thấy tim mình đập rộn ràng.
Trong giấc mơ, gã gặp cô ấy ở cổng lớn, rồi cùng nhau bước lên cầu thang.
Cô ấy đi phía trước, có lẽ đang trễ giờ nên vội vã, đôi giày da va chạm vào bậc thang vang lên “cộc cộc”, tà váy như những đợt sóng dập dờn, phản chiếu trong mắt Tiền Tiến bên dưới, nhảy múa rộn ràng.
Ấn tượng đầu tiên của gã về Phàn Thu Linh chính là bóng lưng ấy.
Ngày hôm sau, gã gặp cô ấy ngoài đời, thật đáng yêu.
Nhưng gã không đủ can đảm để bắt chuyện. Gã vốn khéo miệng, nhưng nếu lỡ nói sai điều gì, chẳng phải sẽ khiến cô ấy phật ý hay sao?
Tỉnh dậy từ giấc mơ, Tiền Tiến bỗng đưa tay ôm mặt, bật khóc.
Nếu biết trước cô ấy sẽ mất tích, gã nhất định sẽ bắt chuyện, không mong cầu gì hơn, chỉ mong cô ấy biết rằng cô ấy có một người hộ vệ âm thầm bảo vệ là đủ.
Đến giờ vẫn chưa có tin tức gì về Phàn Thu Linh, và Tiền Tiến lại tìm đến làm phiền Trương Quân Năng.
“Cảnh sát Trương, tôi đến đây... muốn hỏi một chuyện.” Tiền Tiến còn chưa kịp nói hết câu.
Trương Quân Năng đáp: “Manh mối đã đứt rồi. Vì sao Phàn Thu Linh lại mặc đồ của Kiều Lệ, chỉ có cô ấy và Kiều Lệ mới biết. Nhưng giờ chẳng có tin tức gì về Kiều Lệ, sống không thấy người, chết không thấy xác.”
Tiền Tiến hỏi: “Vụ này sẽ thành án treo sao?” Gã cũng không ngạc nhiên, bởi còn nhiều vụ án khác không thể phá.
Trương Quân Năng cúi đầu: “Thật đáng hổ thẹn.”
Tiền Tiến cúi người cảm ơn: “Cảnh sát Trương, anh đã vất vả rồi.”
Vừa nói xong, bên kia lại có người gọi: “Cảnh sát Trương.”
Tiền Tiến khẽ vuốt mũi, chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghe người mới đến nói: “Con gái tôi, Thu Linh…”
Bước chân Tiền Tiến khựng lại.
Trương Quân Năng nói: “Phàn lão tiên sinh, vô cùng xin lỗi, đến giờ vẫn chưa có manh mối.”
“Tôi hiểu mà, người đông đất rộng, tìm một người đâu phải chuyện dễ dàng.” Phàn Thắng Hổ không trông mong gì nhiều, cũng không quá thất vọng, nhưng một chút u sầu vẫn hằn trên nếp nhăn nơi khóe mắt ông ấy: “Cảnh sát Trương, cảm ơn cậu.” Rồi ông ấy rời đi.
Tiền Tiến đi theo: “Phàn lão tiên sinh?”
Phàn Thắng Hổ quay đầu lại, thấy một thanh niên lạ mặt, bèn quay đầu bước tiếp.
Tiền Tiến lễ phép nói: “Phàn lão tiên sinh, ông ăn cơm chưa? Hay để tôi mời ông một bữa?”
“Không thân không thích, vô duyên vô cớ tỏ ra nhiệt tình.” Phàn Thắng Hổ bước đi thoăn thoắt.
Tiền Tiến chạy bộ theo, miễn cưỡng đuổi kịp: “Phàn lão tiên sinh.”
Chỉ thấy Phàn Thắng Hổ rẽ vào một góc, khi Tiền Tiến chạy tới đó thì bóng dáng ông ấy đã biến mất.
Tiền Tiến tiu nghỉu đá một hòn đá dưới chân, rồi ngẩng đầu lên.
Một chiếc xe chạy ngang qua. Kính xe hạ xuống một nửa, để lộ nửa khuôn mặt của một người phụ nữ.
Tiền Tiến hét lớn: “Kiều Lệ!”
Chiếc xe đi xa dần.
Đôi chân gầy guộc của Tiền Tiến làm sao chạy kịp một chiếc xe.
*
Khắp cảng biển là cảnh tấp nập và náo nhiệt.
Con tàu lướt đi giữa dòng nước cuồn cuộn.
Tàu cập bến, những hành khách lần lượt bước qua cầu gỗ xuống bờ, tiếng người nói cười ồn ã.
Trương Quân Năng nhìn thấy bên cạnh Lục Niệm còn có Bành An, mới biết cô không đi một mình.
Trương Quân Năng chỉnh lại mũ cảnh sát: “Lục tiểu thư, Bành tiên sinh, lâu rồi không gặp.”
“Cảnh sát Trương, lâu rồi không gặp.” Lục Niệm mỉm cười rạng rỡ.
Bành An khẽ gật đầu.
Lục Niệm nói: “Cảnh sát Trương, thật ngại quá. Tình hình ở Thượng Hải không rõ ràng, tôi hơi lo lắng nên mới nhờ anh đến đây.”
Trương Quân Năng đáp: “Pháp và Nhật dường như có quan hệ khá tốt, khu tô giới Pháp tạm thời vẫn an toàn.”
Ba người cùng bước tới chỗ xe của Trương Quân Năng.
Bành An mở cửa sau: “Lục tiểu thư, lên xe đi.”
Trương Quân Năng ngồi ghế trước.
Bên ngoài cửa sổ, vừa có cảnh hoang tàn do bom đạn, vừa có “sự phồn hoa” mà Trương Quân Năng đã nhắc đến ở khu tô giới Pháp.
Trương Quân Năng lái xe chậm rãi: “Lục tiểu thư, Bành tiên sinh, hai người trở lại Thượng Hải để ở lâu dài hay lại về Hồng Kông? Nếu định ở lại đây, e rằng khó có ngày tháng yên ổn.”
Lục Niệm nói: “Cảnh sát Trương, tôi về đây vì đã biết chắc mình sẽ không có những ngày tháng yên ổn.”
Trương Quân Năng đáp: “Lẽ ra Lục tiểu thư nên ở lại Hồng Kông. Người Nhật đầy dã tâm, thứ họ muốn nuốt trọn chính là cả Trung Hoa Đại Lục.”
Lần đầu tiên Lục Niệm nghe thấy giọng điệu lạnh lùng như thế từ anh ấy, cô tiếp lời: “Hồng Kông cũng là một phần của Trung Hoa Đại Lục. Người Nhật ngoài khơi đã đánh chìm thuyền cá của Hồng Kông. Bọn họ không có chút lòng nhân từ nào, tôi không nghĩ họ sẽ tha cho Hồng Kông.”
Trương Quân Năng nói: “Hiện tại Hồng Kông vẫn an toàn, nhưng cô trở về Thượng Hải…”
Lục Niệm cắt ngang: “Cảnh sát Trương, anh và tôi quen biết là nhờ cuộc sống đầy k1ch thích của tôi. Có lẽ đó là số phận đã định.”
Nhưng chẳng ai thích mạo hiểm, tất cả đều bị hoàn cảnh ép buộc.
Bành An im lặng không nói lời nào.
Sự nhạy bén của Trương Quân Năng khiến anh ấy nhận ra điều gì đó.
Bành An vốn không phải người nhiệt tình, nhưng hôm nay sự lạnh lùng của hắn là lần đầu tiên.
Cho đến khi xuống xe, Bành An vẫn không chào Trương Quân Năng lấy một câu.