Cánh Bướm Vại Mật

Chương 70



Người đứng đầu nhà họ Trần bị thương nặng, Vân Môn chịu tổn thất lớn, Bành An và Trần Triển Tinh bị liên lụy, cuộc sống không còn dễ chịu như trước. Bành An giữ bộ mặt lạnh lùng cũng là điều dễ hiểu.

Ngay khi Trương Quân Năng đang nghĩ ra một lý do hợp lý cho thái độ của Bành An, anh ấy lại bất ngờ nhìn thấy Bành An mở cửa xe cho Lục Niệm, sau đó hắn định nắm tay cô.

Lục Niệm quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Trương Quân Năng.

Không nhìn chuyện không nên nhìn. Trương Quân Năng kéo thấp vành mũ cảnh sát rồi vòng ra phía cốp xe: “Lục tiểu thư, để tôi xách đồ giúp cô.”

“Cảnh sát Trương, tôi tự làm được.” Bành An lạnh nhạt nói.

Năm ngoái, Bành An từng có ý định, hoặc vô tình, muốn ghép đôi Trương Quân Năng với Lục Niệm. Nhưng thời thế thay đổi, năm ngoái Thượng Hải còn yên bình. Cả ba người họ đều còn trẻ, nhưng giờ đây, Trương Quân Năng cảm thấy từ “thời thế thay đổi” thật phù hợp: “Tôi không làm phiền hai người nữa.”

Trương Quân Năng tránh sang một bên. Từ lâu anh ấy đã cảm nhận được sự hòa hợp giữa Bành An và Lục Niệm. Câu nói “không thích phụ nữ” của Bành An ngày trước, lúc đó Trương Quân Năng đã nửa tin nửa ngờ.

Trương Quân Năng lái xe rời đi.

Lục Niệm bất ngờ vỗ mạnh vào vai Bành An: “Anh không lịch sự với cảnh sát Trương.”

“Không có.”

“Trước đây anh rất ngưỡng mộ cảnh sát Trương, đúng không?”

“Vậy à?” Chỉ là ngưỡng mộ thôi, chưa tới mức kính trọng...

“Tóm lại, không phải như hôm nay, mặt mày cau có thế này.”

“Cảnh sát Trương bận rộn nhiều việc, chẳng lẽ sau này Lục tiểu thư ra ngoài đều phải gọi cảnh sát Trương đến giúp?”

“Cảnh sát Trương trừ gian diệt bạo, là một người đàn ông tốt.” Lục Niệm giơ ngón trỏ, chọc mạnh vào trán Bành An ba lần: “Không được tỏ thái độ với cảnh sát Trương.”

Bành An đang xách hành lý của cả hai, không rảnh tay. Nếu không, hắn nhất định sẽ nắm lấy tay cô, xoa thật kỹ.

Cô đã mất đi sự quyến rũ mềm mại, nhưng cá tính thẳng thắn, muốn nổi giận thì nổi giận, muốn hung dữ thì hung dữ, mới là bản chất thật của Lục Niệm.

Căn nhà vẫn còn khá sạch sẽ, những người được thuê đến dọn dẹp không vì chiến tranh mà bỏ đi.

Bành An đặt hành lý xuống: “Lục tiểu thư, căn hộ em từng thuê chắc đã bị phá hỏng rồi. Em cứ tạm thời ở đây đi.”

Lục Niệm liếc nhìn hắn: “Anh đang nghĩ tới chuyện xấu xa đúng không?”

“Anh không có.”

“Em không tin.”

“Sau lần đó, anh không hề động vào em nữa.” Bành An dùng sự thật để chứng minh.

Đó có lẽ là sự tự chủ đã được rèn luyện qua những năm tháng kiềm chế. Nhưng Lục Niệm lại nói: “Từ khi Trần Triển Tinh bị bắn, anh ta không dám lại gần em nữa, vì anh ta biết em thật sự có thể giế t chết anh ta trong tình trạng bị thương. Bành An, có khi nào anh cũng chỉ vì sợ chết thôi không?”

“Lục tiểu thư muốn biết lý do thật sự không?” Bành An đáp: “Là vì bộ phim đó.”

Lục Niệm ngẩn ra, bộ phim đó chẳng liên quan gì đến Bành An.

Đôi mắt hắn sáng ngời và sắc bén, như nhìn thấu tất cả: “Lục tiểu thư vẫn chưa thoát khỏi bộ phim đó. Anh mà ép, em sẽ khó chịu. Đó không phải là nhân lúc thắng mà tấn công, mà là nhân lúc sa sút mà giáng thêm một đòn. Anh không muốn mối quan hệ giữa chúng ta chỉ toàn đối đầu gay gắt, và mọi sự thân mật đều là sự tính toán.”

“Bành An, anh thật sự là một người đàn ông thông minh.” Hắn dùng thủ đoạn, cô đáp trả. Cô từng nghĩ, hắn nói quyết tâm phải có được cô, chẳng lẽ cả hai lại tiếp tục va chạm kịch liệt?

Nhưng hắn lại giữ khoảng cách, không xa không gần. Lại như bị kéo căng, không thể dứt ra.

Trong bếp không có gì để ăn. Hai người cùng ra ngoài ăn mì.

Lục Niệm lên lầu nghỉ ngơi.

Bành An thì đi đến phòng nuôi thú cưng.

Con rắn hổ mang chúa lặng lẽ nằm trên đám cỏ.

Lần cuối cùng hắn để lại vài quả trứng chim, giờ chúng đã bị ăn sạch. Rắn hổ mang chúa không thể sống sót quá lâu, có lẽ đã chết rồi.

Hắn bước đến gần.

Đột nhiên, con rắn hơi nhấc đầu lên. Thân hình dài và mềm mại của nó uốn lượn, giống như có một sợi dây dài dẻo dai, ngoằn ngoèo đang di chuyển.

Hắn tiến thêm một bước.

Con rắn hổ mang chúa bất ngờ dựng đứng lên, ánh mắt lạnh lùng, lưỡi thụt ra thụt vào, vảy rắn lóe lên ánh sáng như hổ phách.

Bành An và Lục Niệm từng mỉa mai nhau là bọ cạp và rắn, khi thật sự đánh nhau, không biết ai thắng ai thua.

*

Khi trở lại Thượng Hải, giấc ngủ của Lục Niệm cũng không thật sự yên ổn, cô dậy từ rất sớm.

Không ngờ Bành An còn dậy sớm hơn, khuôn mặt hắn không lộ vẻ mệt mỏi hay dấu hiệu buồn ngủ.

Lục Niệm hỏi: “Anh thức cả đêm à?”

“Ngủ được một lúc, rồi mơ thấy một giấc mơ.” Chữ “mơ” hắn nói ra nghe thật nặng nề, ánh mắt hắn nhìn cô đầy chăm chú.

Dường như chỉ cần nghe chữ “mơ” ấy, cô cũng đoán được trong giấc mơ đó có ai.

“Thế còn Lục tiểu thư?”

“Em cũng mơ.” Nhưng chữ “mơ” cô thốt ra lại nhẹ bẫng.

Ở Hồng Kông cũng có báo, nhưng báo Thượng Hải lại miêu tả chiến tranh chi tiết hơn, và cũng nhiều hỗn loạn hơn sau chiến tranh.

Số báo hôm nay mang một hình ảnh lớn về lễ cắt băng khánh thành của một công ty, trước cửa treo tấm biển của một hãng vận chuyển.

Người đứng chính giữa – không, là đứng hơi lệch về bên trái – tên là Ngô Canh Thuận, tổng giám đốc của công ty vận chuyển.

Đứng bên phải hắn ta là một người mặc quân phục Nhật Bản, đeo một thanh kiếm samurai. Đây không phải thương nhân Nhật Bản, mà là một sĩ quan quân đội Nhật.

Lục Niệm nhìn tấm ảnh, mỉa mai: “Em đoán công ty vận chuyển này từ lâu đã thông đồng với quân Nhật rồi.”

Bành An trầm ngâm một lúc.

Cô hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Bành An đáp: “Người Nhật muốn lôi kéo những người có sức ảnh hưởng về kinh tế hoặc chính trị.”

Lục Niệm hỏi tiếp: “Bao gồm cả anh sao?”

“Lục tiểu thư, anh chỉ là một nhân viên ngân hàng nhỏ bé thôi.”

“Em đã nói rồi, nếu anh dám nói dối em nửa lời thêm lần nào nữa, em sẽ không tha cho anh.”

Bành An nhanh chóng trả lời: “Chúng ta vốn dĩ đã không thể kết thúc. Người xưa có câu: Bắt đầu thì làm rối loạn, kết thúc lại bỏ rơi(*). Lục tiểu thư, những việc em làm…”

(*) 始乱之, 终弃之 mang ý nghĩa “bắt đầu thì làm rối loạn, cuối cùng thì bỏ rơi“. Cụm này thường được sử dụng để chỉ một mối quan hệ, khi một người ban đầu chủ động tiếp cận, gây ảnh hưởng hoặc làm cho đối phương cảm thấy hy vọng, nhưng sau đó lại bỏ rơi, không chịu trách nhiệm hoặc không giữ đúng lời hứa. Câu này xuất hiện nhiều trong văn học cổ hoặc tiểu thuyết ngôn tình, thường để phê phán hành vi thiếu trách nhiệm trong tình cảm.

“Bớt mang lời người xưa ra dọa em đi!” Lục Niệm kéo cổ áo hắn, giọng lạnh lùng: “Đừng tưởng em không biết đây là vải thượng hạng. Hơn nữa, anh còn có quan hệ mật thiết với Vân Môn, mà ông chủ của các anh trước đây từng là quan lớn trong hội đồng công thương. Bành An, em không coi thường anh đâu.”

“Thật là vinh hạnh cho anh.”

Cô chỉnh lại cổ áo bị nhăn do mình kéo rồi nói: “Hôm nay em muốn đến núi Bắc Ao, anh đưa em đi nhé.”

Bành An lập tức đoán ra: Chắc chắn cô muốn gặp Kỷ Thượng Chương.

*

Lửa chiến tranh chưa lan đến núi Bắc Ao.

Ở lưng chừng núi, khu nghĩa trang yên tĩnh nằm đó, những hàng cây cao lớn đổ bóng lốm đốm, ánh nắng xuyên qua lá chiếu sáng dòng chữ trên bia mộ.

Khu vực trước mộ được quét dọn sạch sẽ. Một chú chim nhỏ đậu trên đỉnh bia, kêu chiêm chiếp.

Lục Niệm mặc một chiếc váy dài đen, nhẹ nhàng buông rơi tới tận mắt cá chân. Cô cúi người đặt một bó hoa xuống mộ: “Anh từng nói em mặc váy trông rất đẹp.”

Chú chim nhỏ nghiêng đầu nhìn cô, rồi dang cánh bay đi.

“Hôm nay em đến đây không được đường hoàng cho lắm. Sau khi anh rời đi, những mối quan hệ giữa em với đàn ông chỉ là để báo thù. Em biết, anh không coi thường em. Khởi đầu giữa em và Bành An có mục đích riêng, nhưng từ giờ trở đi, em sẽ cùng anh ấy đánh Nhật. Trước đây em từng hỏi ông trời, tại sao số phận của em lại gập ghềnh như vậy? Nhưng sống trong thời đại này, ai mà trốn thoát được chứ?”

Lục Niệm vuốt nhẹ dòng chữ trên bia mộ: “Trước mắt em là một con đường đầy hiểm nguy, em không biết có thể đi được bao xa. Nhưng chỉ cần còn sống, em sẽ không ngừng chiến đấu. Lần trước đến đây, em đã nói với anh rằng cảnh sát Trương là một người tốt. Thật ra Bành An cũng vậy. Trước kia anh ấy có phần giống anh, rụt rè và hay xấu hổ. Nhưng anh ấy không phải kiểu người tốt truyền thống, lòng tốt của anh ấy không đơn thuần, và khi trở nên tàn nhẫn, anh ấy rất độc ác.”

Cô khẽ cười: “Anh có cảm thấy em cũng giống như vậy không? Sau khi Trần Lực Hào qua đời, em nhận ra mình không đủ thông minh, để lộ quá nhiều sơ hở. Về sau, em bất chấp mọi thủ đoạn, có thể làm mọi việc mà không để lộ một kẽ hở. Nhưng nếu em chỉ một mình đi giết người Nhật, em chỉ có thể giết được ba, năm, hay mười người, như vậy thì quá ít. Nếu giết, em muốn giết cả một đám, một đám lớn.”

Cô im lặng một lúc lâu rồi nói tiếp: “Không nói rõ với anh, em không thể yên tâm bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng những điều em nói với anh, chỉ là cái cớ thôi, thật ra em đã mềm lòng với Bành An rồi.”

Gió nhẹ lướt qua những tán cây, tạo ra âm thanh khe khẽ.

“Trước lúc đi, điều anh lo lắng nhất là em. Hiện tại, em đã có nơi để thuộc về, sẽ không tự hủy hoại bản thân nữa.”

Cô nghe thấy tiếng một con chim lớn kêu như tiếng đại bàng vọng lại từ khu rừng bên ngoài, rồi nó lao xuống đậu trước bia mộ.

Nguyện vọng duy nhất của anh là cô được sống hạnh phúc.

Đến đây, có lẽ anh đã yên lòng.

Một người dân làng đeo gùi trên lưng nhìn thấy cô rồi hỏi: “Lục tiểu thư, cô và Trương tiên sinh cùng đến à.”

Lục Niệm ngạc nhiên: “Trương tiên sinh đến sao?”

“Đúng vậy, tôi vừa gặp ngài ấy dưới chân núi.” Người dân làng nói tiếp: “Ngài ấy bảo cô có nhiều điều muốn nói, nên không lên đây, mà ở dưới vách núi nhổ cỏ.”

Cảnh sát Trương đang nhổ cỏ dưới vách đá. Nghe có gì đó không đúng lắm. Cô hỏi: “Trương tiên sinh biết tôi đến sao?”

Người dân làng có chút ngạc nhiên: “Đúng rồi, ngài ấy nói đi cùng cô lên đây.”

Cô bán tín bán nghi: “Người mà ông nói, Trương tiên sinh trông như thế nào?”

“Rất tuấn tú.”

“Anh ấy…” Lục Niệm vừa định hỏi tuấn tú thế nào?

Người dân làng lại tiếp lời: “Da trắng, gương mặt tinh tế, như bước ra từ tranh vẽ. Ngài ấy đọc nhiều sách, đeo kính, trông rất nho nhã, đầy phong thái thư sinh.”

“Ồ? Vậy vị Trương tiên sinh này có phải là người trước đây đã gia hạn mười năm với ông không?”

Người dân làng giơ ngón cái: “Đúng rồi, Trương tiên sinh là người tốt.”

Lục Niệm nhếch môi cười lạnh: “Tôi thật sự cảm ơn “Trương tiên sinh” này.”

“Tiểu thư cũng là người đẹp, ở cùng Trương tiên sinh đúng là trời sinh một cặp.” Người dân làng cười toe toét, sau đó rời đi cùng chiếc gùi trên lưng.

Lục Niệm lại đi đến trước mộ của Lý Đại: “Lý Đại, tôi xin lỗi cô, tận mắt nhìn cô bước lên xe mà không làm gì được. Con đường phía trước đầy hiểm nguy, tôi có thể chết không toàn thây, có lẽ sẽ không thể quay lại thăm cô nữa. Lý Đại, đợi tôi, chúng ta sẽ gặp lại nhau dưới suối vàng.”

*

Người dân làng không nói sai.

“Trương tiên sinh” thật sự đang nhổ cỏ dưới vách núi.

Hắn nắm chặt gốc cỏ, nhổ bật cả bụi cỏ và lá lên. Vài chỗ trên vách núi cao ngang người hắn đã trọc lốc.

Trên người và trên tay Bành An dính đầy những mảnh cỏ xanh, thậm chí trên tóc cũng dính vài hạt xanh li ti.

Lục Niệm hỏi: “Anh đang làm gì vậy? Sao lại gây sự với cỏ?”

“Anh chán.” Câu trả lời đầy lý lẽ.

“Nhổ bao lâu rồi?” Cô vỗ nhẹ lên vai hắn. Không vỗ thì thôi, vừa vỗ xong, cỏ vụn lại dính vào tay cô: “Anh là con nít sao? Còn chơi trò nhổ cỏ?”

Bành An cúi đầu nhìn. Ngón tay cô đan xen giữa những mẩu cỏ khô, lá vụn, cỏ non xanh mướt, và còn dính cả đất bùn.

Hắn nhặt vài mẩu cỏ nhỏ từ tay cô ra: “Lục tiểu thư, đi chưa?”

“Ừ, sau này có cơ hội sẽ quay lại.”

Bành An rút một chiếc khăn tay: “Cuối cùng cũng có tác dụng.”

Lục Niệm nhìn chiếc khăn tay mình tặng cho hắn bỗng trở nên bẩn thỉu, không nhịn được mà mắng: “Sao mà anh vô vị thế chứ.”

Hắn lau sạch tay cô rồi đi mở cửa xe: “Lên xe thôi.”

Động cơ xe gầm lên, âm thanh vọng lại khắp thung lũng. Chiếc xe từ từ lăn bánh trên con đường núi quanh co, bụi tung mịt mù che mờ bóng dáng núi Bắc Ao trong gương chiếu hậu.

Bành An từng nghe nhiều vở kịch về tình yêu nam nữ, những lời thề non hẹn biển bất diệt, nhưng sau khi chia ly, tất cả chỉ là trò cười.

Còn Lục Niệm đi được đến ngày hôm nay, là nhờ tình yêu sâu đậm của cô dành cho người bạn trai đã khuất.

Cô cố chấp, lời thề của cô không phải trò đùa.

Cô thật sự đã lao mình vào ngôi mộ của Kỷ Thượng Chương.

Nếu đối thủ là Trần Triển Tinh hay Trương Quân Năng, hắn chẳng cần phải sợ.

Chỉ có Kỷ Thượng Chương.

Người sống mãi mãi không thắng được người chết.

“Bành An.” Lục Niệm nhẹ nhàng gọi hắn.

Bành An lạnh lùng, giọng nói gấp gáp: “Lục tiểu thư, giờ anh rất mất bình tĩnh, em đừng nói chuyện với anh.”

Lục Niệm: “...”

Trương tiên sinh, phải không? Cô không biết hắn còn giấu bao nhiêu lời dối trá nữa.