Bành An vừa về đã mày mò với chiếc máy phát nhạc cổ.
Hắn đặt kim lên rãnh đ ĩa than, chiếc loa đồng cổ phát ra giai điệu du dương.
Lục Niệm tháo chiếc áo choàng lông mềm mại: “Tối nay anh định luyện thành bậc thầy khiêu vũ à?”
“Không, chúng ta cần rèn luyện sự ăn ý.” Hắn đưa tay ra mời.
Cô đứng yên không động đậy.
Hắn ngay lập tức vòng tay ôm lấy eo cô.
Lục Niệm bật cười: “Thật ra em không biết nhảy. Khiêu vũ giao tiếp phương Tây là thú vui của giới quý tộc quyền quý.”
“Vậy càng cần phải luyện tập. Tiệc của Ngô Canh Thuận, chỉ toàn giới quyền quý tham dự.” Bành An định dẫn cô bước đi.
Cô bước loạng choạng: “Đừng đùa, em còn chẳng biết bước thế nào.”
“Chúng ta cũng gần giống nhau thôi. Mắt anh thì biết, nhưng cơ thể chưa chắc.”
“Đợi anh học xong rồi dạy em.” Cô định gạt tay hắn ra.
Hắn giữ chặt lấy: “Lục tiểu thư, tối nay ở sảnh tiệc đó, không biết có bao nhiêu ánh mắt đàn ông dừng trên người em.”
“Em chỉ biết đồ ăn tối nay rất ngon, chẳng để ý đến đàn ông. Còn anh, không lẽ ăn không vô?” Lục Niệm làm vẻ vô tội.
“Đồ ăn cũng không phải quá ngon, không bằng bữa trưa em nấu hôm nay.”
“Nịnh bợ em cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
“Chúng ta bắt đầu chuyện chính đi.” Bành An hờ hững nói: “Nhạc đã qua nửa rồi, đừng lãng phí thời khắc đẹp đẽ.”
“Nhảy gì đây? Em chẳng biết gì cả.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Trước hết, nam nữ cần phải ôm nhau.” Hắn cầm tay cô, đưa từ bên phải mình lên, đặt lên vai.
Cả hai đều không biết nhảy, mà Bành An cũng chẳng bận tâm việc dạy cô lý thuyết. Dù sao thì, ôm lấy nhau, xoay một vòng, lượn một vòng, coi như đã khiêu vũ.
Đèn tối dần, ánh trăng ngoài cửa sổ lại sáng rõ hơn, chiếu xuống hai bóng người đang ôm nhau, không hẳn là khiêu vũ, mà giống như cử chỉ thân mật giữa những kẻ yêu nhau. Người đàn ông ôm eo người phụ nữ, người phụ nữ vòng tay qua vai người đàn ông, một cao một thấp.
Lục Niệm tựa đầu lên vai hắn, hít lấy mùi hương mát lành, sạch sẽ.
Bành An nhìn vào bông mẫu đơn đỏ rực trên chiếc sườn xám của cô, bừng bừng sức sống. Trên đó còn có những chiếc lá uốn lượn được thêu bằng chỉ vàng. Hắn giả bộ muốn hái bông mẫu đơn ấy, nâng cô lên, nhấc cô cao hơn.
Lục Niệm rời khỏi mặt đất, ngồi lên tay hắn.
Chẳng biết từ lúc nào họ đã rời khỏi chính giữa phòng, tiến đến bên tường. Hắn áp cô vào đó.
Lưng cô tựa vào bức tường lạnh, theo phản xạ lại tựa về phía hắn. Cô nhéo má hắn: “Anh nhảy cái điệu gì vậy?”
Giọng Bành An trầm thấp: “Lục tiểu thư, em đã từng nghĩ chưa, sống chung với anh, sớm muộn gì anh cũng sẽ có được em.”
Cô ngẩng đầu lên: “Không có sự đồng ý của em, anh dám sao?”
Bành An lễ phép hỏi: “Em không đồng ý à?”
Cô không nói “không”, mà chỉ dùng sức nhéo má hắn mạnh hơn.
Hắn cũng siết chặt tay, bóp lấy cơ thể mảnh mai trong lòng bàn tay.
Chiếc váy sườn xám của cô trượt sang một bên, để lộ một đôi chân trắng mịn.
Trước khi ra ngoài, Bành An còn không thích đường xẻ bên hông váy. Nhưng đến khoảnh khắc này, hắn phát hiện, thật ra đường xẻ này còn thấp hơn chiếc sườn xám lần trước.
Vài bản nhạc trôi qua. Hắn dùng trán chạm vào trán cô.
Lục Niệm nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trên mắt kính của hắn. Phía sau cặp kính, đôi mắt hắn sâu thẳm tựa tảng đá nặng đ è xuống dưới chân núi.
Nếu cô nói “không”, hắn chắc chắn sẽ buông cô ra.
Nhưng cô lại cảm thấy hắn đang cố ý. Cố ý phát những bản nhạc làm rung động lòng người, khiến cô mềm yếu. Dưới ánh nhìn sâu thẳm của hắn, cô không thốt nên lời.
Hắn khẽ cắn lên môi cô, một cách nhẹ nhàng.
Đồng ý hay không, đâu cần nói bằng lời. Đôi môi sẽ nói lên tất cả. Cô khẽ mở môi mình.
Bành An áp sát cô, chiếm lấy hơi thở của cô.
Búi tóc của Lục Niệm bị ép vào tường, trong lúc quay cuồng, chiếc trâm cài tóc lỏng ra, hoa cài cũng rơi xuống.
Tóc cô bung ra vài sợi, còn lại nửa buông nửa buộc, trông như một người bị bắt nạt đến đáng thương.
Bành An đặt cô xuống.
Khi đôi chân vừa chạm đất, Lục Niệm cảm thấy mình như lơ lửng. Chiếc cổ áo cao của cô bung ra hai khuy, để lộ một đường cong cổ mềm mại kéo dài đến xương quai xanh.
Hắn cúi đầu, dọc theo đường cong ấy mà tiến xuống.
Trong miệng cô phát ra âm thanh đứt quãng, cùng lúc đó, quần áo cũng trở nên xộc xệch.
Bành An vùi đầu vào vai cô, nhẹ giọng hỏi: “Lục tiểu thư, đi tắm không?”
“Ừm. Đi cả ngày, mệt rồi.”
“Được.” Hắn ôm chặt cô thêm một chút.
Sau khi tắm xong, những chuyện sau đó cũng không cần phải nói rõ.
Bành An tắm nhanh hơn.
Lục Niệm vừa tắt nước thì nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng.
Cô lau người, nhìn vào gương.
Khi hai người họ rời khỏi căn nhà bên hồ, một người gọi đối phương là bọ cạp độc, người kia gọi là rắn hổ mang. Đó là cách họ ngầm mỉa mai lẫn nhau.
Lục Niệm thừa nhận mình là một con bọ cạp độc, tay đã nhuốm đầy máu. Trước đây, cô thường cười, cười giả tạo, cười quyến rũ. Cô từng nghĩ rằng sự dịu dàng của mình đều xuất phát từ sự tàn nhẫn.
Giờ đây, người phụ nữ trong gương như đã cởi bỏ lớp giáp cứng rắn, tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.
Cô đã câu được Bành An từ rất lâu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Hắn có sự kiên nhẫn, chờ đến khi cả hai yêu nhau chân thành, không ép buộc, không thúc bách, nhưng lại giữ cô bên mình, chẳng bao giờ buông tay.
Lục Niệm dùng ngón tay chạm vào đôi môi của mình. Nụ hôn vừa rồi hơi quá, khiến môi cô đỏ mọng, trên xương quai xanh còn có một vết đỏ nhạt.
Đó là dấu vết hắn để lại khi hỏi cô có muốn đi tắm không, nhưng lại không nỡ buông cô ra.
Bành An chưa từng nói rằng hắn thích cô.
Kẻ ngốc này, làm sao mà biết thích là gì.
*
Bành An chờ trong phòng.
Hắn ngồi trên sofa, lật xem một cuốn sách tiếng Anh. Mái tóc khô một nửa, vài sợi bết trên trán, tỏa ra hơi nước.
Áo sơ mi trắng bằng vải cotton mềm mại, cổ áo mở để lộ chiếc cổ rắn rỏi.
Lục Niệm suýt nữa nghĩ rằng, đây đúng là một người đàn ông lịch lãm và đàng hoàng.
So với hắn, cô thật hời hợt. Cô chỉ dùng một chiếc khăn lớn quấn quanh người, phần trên trống trải, phần dưới là đôi chân dài trắng nõn, chân trần. Cô giữ chặt nút thắt của khăn: “Cuốn sách anh đang đọc là sách đứng đắn sao?”
Bành An: “Anh không có sách không đứng đắn.”
Cô cười: “Chẳng phải anh nói anh hiểu rõ cấu tạo cơ thể người sao?”
“Sách sinh học cũng là sách đứng đắn, không giống mấy quyển ảnh bán khỏa thân phương Tây của Trần Triển Tinh.” Đến giờ, Bành An vẫn tránh nhắc đến quan hệ giữa mình và cuốn sách có bìa hình người phụ nữ phương Tây đó.
Lục Niệm leo lên giường nằm một cách tự nhiên, kéo chăn che kín mình.
Gối trắng muốt, chăn cũng trắng, chỉ có mái tóc đen của cô xõa tung, như những dây leo quấn lấy người khác.
Cô không mời hắn.
Bành An đặt cuốn sách xuống, bước đến giường. Một tay hắn cho vào túi quần, vẻ mặt lạnh nhạt.
Cô khẽ nhướng mày.
Hắn tháo kính ra, rồi chui hẳn vào trong chăn.
Dưới lớp chăn, ánh sáng mờ tối, mọi thứ đều dựa vào cảm giác và mùi hương. Hắn lần tìm nút thắt của chiếc khăn, kéo một cái.
Nút thắt của chiếc khăn hoàn toàn bung ra.
Trong ánh sáng mờ mờ, có lẽ trên khuôn mặt của Bành An có nét tham lam và chút gì đó dữ dội. Nhưng tất cả sự mất kiểm soát ấy, Lục Niệm không nhìn thấy. Khuôn mặt cô nằm ngoài lớp chăn, dần dần đỏ ửng, ánh mắt trở nên lơ đãng.
Người đàn ông không vội vàng, từ tốn chạm khắc từng đường nét mềm mại. Với những chi tiết nhỏ cần sự tỉ mỉ, hắn vô cùng cẩn thận, như muốn ghi nhớ từng đường cong hoàn hảo.
Lục Niệm khẽ nhắm mắt, nghiêng đầu: “Bành An.”
Một lúc sau, Bành An nhô đầu ra khỏi chăn, gương mặt bình thản. Hắn tiến lại gần để nhìn rõ khuôn mặt cô.
Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, vài lọn tóc dính vào bên tai.
Lúc này đây, cô trông thật yếu đuối, như thể có thể bị hắn bẻ gãy chỉ bằng một cái chạm. Hắn nghe thấy cô gọi: “Bành An.” Hắn cúi xuống, áp môi mình lên môi cô.
Cô truyền sự hỗn loạn trong lòng mình sang cho hắn.
Dây thần kinh của Bành An trở nên mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ cũng lay động. Toàn thân hắn như bị lửa thiêu đốt, không thể dập tắt. Đôi tay đã mất đi sự bình tĩnh của lúc trước, càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Hơi thở của Lục Niệm tràn ra qua kẽ răng.
Rất lâu sau, Bành An lật chăn ra.
Hai người lộ ra dưới ánh sáng. Chiếc khăn đã bị vứt bỏ từ lâu.
Bành An thầm cảm thấy may mắn vì mình đã mua rất nhiều sản phẩm dưỡng da, nếu không sẽ không thể chăm sóc để có được làn da sáng mịn như ngọc thế này.
Hắn đưa bàn tay che mắt cô lại.
Tầm nhìn của cô trở nên mờ mịt, chỉ có thể khẽ gọi tên hắn: “Bành An An... Bành An An…”
Lần này, Bành An không sửa sai: “Anh ở đây.”
Cô biết, “người anh em” của hắn cũng đang ở đó.
Đêm rất dài, chiếc chăn lúc nâng lên, lúc hạ xuống, kéo dài không ngớt.