Lục Niệm nhìn khuôn mặt u ám của hắn: “Em quyết định rồi, sau này sẽ cùng anh ra chiến trường.”
Bành An: “Đương nhiên là đi cùng rồi, em còn ai khác để theo nữa?”
Lục Niệm: “Ai nói chứ? Nếu không theo anh, em có thể theo ông chủ Đổng mà.”
Lần trước, cả nhóm cùng Khổng Tịnh Viễn tránh mưa trong một hang động dưới chân núi Bắc Ao.
Bành An nhận ra con đường quen thuộc ngay lập tức. Trong đầu hắn hiện lên câu nói của Khổng Tịnh Viễn: “Cô ấy muốn gì, cậu cứ cho cô ấy. Nhưng đừng cho hết, chỉ cho một nửa, giữ lại một nửa.”
Giờ thì hắn đã hiểu ý nghĩa của câu đó. Hắn đã bảo vệ Lục Niệm quá chu toàn, không để lại chút khoảng trống nào.
Giống như vừa nãy, nói nửa chừng rồi dừng lại, phần còn lại thì không nói ra nữa.
Lục Niệm: “Nhưng mà anh nợ em tiền, em đã là chủ nợ của anh, em chỉ có thể ăn của anh, mặc của anh thôi.”
Giấy vay nợ được ký vào mùa đông năm ngoái, đến giờ đã tròn một năm.
Bành An nói: “Đến lúc trả nợ rồi.”
Cô liếc hắn một cái đầy ẩn ý. Với tư cách là chủ nợ, cô có lý do ở lại lâu dài để đòi nợ. Cô cố ý cho hắn một lối thoát.
Nhưng hắn không nắm lấy, ngược lại còn muốn cắt đứt mối quan hệ: “Trước đây anh đã dùng thân phận cũ của Lục tiểu thư để mở tài khoản ngân hàng. Giờ thân phận của em đã thay đổi, anh cần đến ngân hàng xử lý. Sau đó, anh sẽ không nợ tiền nữa.”
“Ồ, anh trả nợ cho em, thì em có thể bay xa rồi.”
Giọng của Bành An lạnh lùng: “Em cứ bay đi, xem em có thể bay đi đâu? Em không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu.”
Lục Niệm vừa định phản bác, nhưng lại nhìn thấy trên tóc hắn còn dính lá xanh, bù xù không gọn gàng. Cô giơ tay gỡ mẩu lá nhỏ xuống: “Về sớm nghỉ ngơi đi. Lớn rồi mà cứ như con nít, chơi đất, chơi cỏ, làm mình xanh lè ra thế này.”
Cụm từ “xanh lè”(*) khiến khoé mắt Bành An giật giật, khuôn mặt lại càng khó coi hơn.
(*) Ý của Lục Niệm ở đây là Bành An đang ghen tuông.
Xe chạy vào nội thành, vừa lúc gặp một đội tuần tra đi qua phố.
Lục Niệm hạ cửa kính, thò đầu ra nhìn xem có Trương Quân Năng trong đội không.
Nhưng xe nhanh chóng rẽ vào con đường khác.
Cô không kịp nhìn rõ. Quay sang người đàn ông ngồi ghế lái, cô nói: “Lái xe cẩn thận, đâu phải ở Hồng Kông bị truy sát, chạy nhanh vậy, vội đi đâu chứ?”
“Tối qua chỉ ngủ được nửa đêm, giờ buồn ngủ.” Bành An đáp lại đầy lý lẽ.
“Ồ, vậy về nghỉ ngơi cho tốt.” Lục Niệm cảm thấy mình rất quan tâm.
Nhưng trong tai Bành An, lời này lại mang ý nghĩa khác.
Như thể cô đang ám chỉ “đường ai nấy đi”.
*
Bành An thật sự đã ngủ, trong mơ hiện lên bóng dáng một người phụ nữ mờ ảo.
Không cần nghĩ, người phụ nữ có thể vào giấc mơ của hắn chỉ có một.
Bành An đang định đẩy cánh cửa kính mờ đó thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Hắn bị Trần Triển Tinh làm tỉnh giấc.
Trần Triển Tinh báo tin vui: “Lấy được đồ rồi.”
Cùng lúc đó là một tin xấu: “Ông chủ Trần bị phế mất một tay.”
Trần Triển Tinh lại nói: “Ông chủ Trần sang Hồng Kông dưỡng thương, trước khi đi đã giao việc cho tôi ở Trùng Khánh. Cậu để ý bên Thượng Hải đi. Nhưng Vân Môn đã bộc lộ lập trường, cậu nên cẩn thận.”
Bành An: “Tôi hiểu rồi.”
“Giữ liên lạc.” Trần Triển Tinh, người một mình gánh vác Vân Môn, đã không còn sự lười nhác trước kia mà thay vào đó là sát khí trầm tĩnh.
Bầu trời Thượng Hải sáng, nhưng bóng tối thì đọng lại nơi trần gian.
Bành An đứng rất lâu bên cửa sổ, sau đó mới ra ngoài.
Trong bếp có tiếng động.
Lục Niệm đang khuấy nồi canh, nghe tiếng bước chân thì nói: “Em ra ngoài mua ít đồ, trưa nay ăn đơn giản ở nhà nhé.”
Cô đã thay chiếc áo khoác lông tối màu, mặc một bộ đồ cotton trắng đơn giản.
Bành An nhìn thấy chiếc cổ dài thanh thoát của cô, cổ tay mảnh mai lộ ra nơi tay áo. Chất vải mềm rủ tự nhiên, vừa vặn ôm lấy dáng người mảnh mai.
Không ai lên tiếng.
Lục Niệm quay đầu lại: “Ngơ ngẩn gì thế? Qua đây giúp đi.”
“Rửa bát à?” Hắn dựa vào khung cửa.
“Biết là tốt.”
Hắn bước vào, đứng cạnh bồn rửa: “Trưa ăn đơn giản, tối ra ngoài.”
Lục Niệm nếm thử một chút canh: “Đi đâu? Anh có kế hoạch gì không?”
Bành An cúi đầu rửa bát: “Nhà hàng Pháp có buổi tiệc tối, đến đó nghe ngóng chút tin tức.”
“Ngô Canh Thuận là người như thế nào?”
“Hắn ta là quân cờ mà Nhật dùng để lôi kéo quan lại và thương nhân Trung Quốc, đồng thời, nguồn tiếp tế của quân Nhật đều qua đường thủy.”
“Vậy thì chắc chắn phải giết người này.” Giọng Lục Niệm nhẹ tênh, như thể đang bàn về món ăn.
“Ừ.” Tiếng đáp của Bành An chìm vào âm thanh xào nấu trong chảo.
*
Trước buổi tiệc tối.
Lục Niệm chọn một chiếc sườn xám đỏ rực quyến rũ.
Lụa mềm mịn và bóng bẩy ôm sát đường cong cơ thể. Cổ cao tôn lên vẻ nhỏ nhắn, tà váy xẻ vừa phải để lộ đôi chân ngọc ngà thoáng ẩn thoáng hiện.
Bành An nhìn thoáng qua, gương mặt lại không được vui.
“Từ khi anh về Thượng Hải, suốt ngày bày ra vẻ mặt này.” Cô búi cao tóc, cài một chiếc trâm tinh xảo, thêm một bông hoa trắng.
Người phụ nữ trong gương, đôi mắt cong cong, lông mi dài khẽ rung, đôi môi đỏ căng mọng và đầy sức hút. Bành An nhìn cô, vô thức nới lỏng khuy áo sơ mi: “Chỉ là bữa ăn bình thường, mặc lòe loẹt vậy làm gì?”
Cô gái nào mà chẳng muốn làm đẹp khi đi cùng đàn ông? Cái tên đầu gỗ này lại bảo cô “lòe loẹt”?
“Hừ.” Lục Niệm khoác chiếc áo choàng lông trắng, bước ra khỏi nhà một cách kiêu sa.
Bành An đành phải đi theo.
*
Trong phòng tiệc, đàn ông đàn bà ai nấy đều lộng lẫy, sang trọng.
Lục Niệm chọc vào tay Bành An: “Nhìn xem, ai cũng đẹp cả.”
Bành An: “Quần thì tiện đi lại.”
“Làm gì? Em định chạy bộ chắc?” Cô khó chịu đáp lại.
Bữa tiệc tối là tiệc buffet. Một chiếc bàn dài bày đủ các món ăn hấp dẫn từ Đông sang Tây, hương sắc đầy quyến rũ. Nhạc nền du dương, sàn nhảy ngập tràn những cặp đôi đang uyển chuyển khiêu vũ.
Thực chất, đây là nơi để các cặp đôi gặp gỡ và hẹn hò. Nhưng nếu bên cạnh là một “khúc gỗ” như thế này, thì lại là chuyện khác.
Lục Niệm dừng lại trước bàn ăn đầy đủ sắc, hương, vị của các món ăn Á-Âu.
Một người đàn ông mặc vest trắng bước đến: “Thưa tiểu thư, cô đi một mình sao?”
Cô liếc nhìn anh ta.
Tóc của người đàn ông được vuốt gel bóng loáng, khuôn mặt bóng nhẫy, trông rất nham hiểm.
Cô không trả lời, chỉ gắp một miếng bánh ngọt cho vào đ ĩa.
Người đàn ông như cái đuôi bám theo: “Không biết tôi có thể mời tiểu thư nhảy một điệu nhảy được không?”
Lục Niệm thấy Bành An đang đi về phía này, bèn mỉm cười với người đàn ông: “Chưa ăn no, làm gì có sức mà nhảy?”
Người đàn ông tạo một dáng tự cho là lịch lãm: “Bữa tiệc này kéo dài đến mười giờ tối, tôi sẽ dành thời gian để tiểu thư dùng bữa, sau đó hẹn cô một điệu nhảy nhé.”
Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Người đàn ông thầm xao xuyến trong lòng, nhưng bỗng nghe một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên cạnh: “Đừng đợi nữa, dù đến mười giờ, kể cả tiệc kéo dài đến mười hai giờ, thời gian của cô ấy cũng là của tôi.”
Người đàn ông sững sờ, quay đầu lại và kinh ngạc: “Bành tiên sinh! Vị tiểu thư này là…”
Bành An nhả ra ba chữ rõ ràng: “Vợ của tôi.”
Người đàn ông lúng túng: “Thất lễ, thất lễ.” Sau đó nhanh chóng rút lui.
Lục Niệm gắp thêm vài món nóng vào đ ĩa của mình: “Anh nói linh tinh cái gì thế? Nam chưa cưới, nữ chưa gả, theo như lời anh từng nói, em và anh vẫn là những người chưa kết hôn, nam nữ không được thân mật.”
Cô nhớ rõ từng câu từng chữ hắn từng nói, lấy chính lý lẽ của hắn để phản bác.
Bành An gắp một miếng bò bít tết cho cô, hạ giọng: “Đã hôn rồi, cũng đã làm rồi, sao lại gọi là không thân mật?”
Cô ghé sát vào tai hắn: “Đó là một trận đấu đôi bên cùng đấu trí để giành món đồ của Ưng Ký. Kết quả là hòa nhau.”
Hòa nhau? Không phải.
Bành An đã thua. Hắn thua trái tim mình.
Nhưng hắn phải giành lại.
*
Lục Niệm vừa trở lại bàn ăn, lại có một người đàn ông đến mời nhảy.
Bành An như từ trong hầm băng bước ra: “Cô ấy không nhảy.”
Người đàn ông tiu nghỉu rời đi.
Lục Niệm cười không ngớt: “Cả ngày cứ giữ mặt lạnh, bữa ăn này để em trả đi.”
“Không cần.”
“Vậy thôi, anh trả.”
“Vốn dĩ là anh trả.”
“Em là chủ nợ của anh, lãi chồng lãi, em cũng được xem như là một tiểu thư giàu có rồi.”
Bành An nhìn cô chăm chú: “Em theo anh, giàu có cả đời.”
Lục Niệm lảng tránh, quay đầu nhìn các cặp đôi trên sàn nhảy: “Lúc anh và Trần Triển Tinh đến hộp đêm, có nhảy không?”
“Anh không nhảy.” Bành An vừa nói xong thì nhìn thấy một người trong đám đông, hắn cầm ly rượu lên: “Anh đi một lát rồi quay lại.”
Cô thấy hắn đang bước đến gần một người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh, mũi cao.
Bành An nói vài câu với người đó rồi trở lại: “Ông ta là người ở lãnh sự Pháp.”
Lục Niệm hiểu ý, tiếp tục cúi đầu ăn.
*
Sau khi hai người ăn xong, lên xe, Lục Niệm mới hỏi: “Có tin tức gì sao?”
“Ngô Canh Thuận thường xuyên tổ chức tiệc, chúng ta có cơ hội gặp hắn ta.” Bành An khởi động xe: “Lục tiểu thư, chúng ta phải luyện nhảy rồi.”
“Không phải anh nói không nhảy sao?”
“Anh hiểu lý thuyết, chỉ là chưa thực hành.” Trong xe chỉ có hai người, Bành An nói một cách tự nhiên: “Cũng giống như khi thân mật với em, anh biết cách khiến em vui.”
Cô hơi sững lại: “Rõ ràng anh từng nói anh không có suy nghĩ đen tối.”
“Anh chỉ đang nói sự thật.” Hắn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Lục Niệm nhéo má hắn: “Ăn nói bậy bạ!”
Bành An nắm lấy tay cô, áp vào má mình, nhẹ giọng nói: “Lục tiểu thư, em có sẵn lòng khiêu vũ cùng anh không?”