Cánh chim Lạc Việt

Chương 29: Chiến tranh tàn bạo (lần 2)



Mùa 1- Cánh chim Lạc Việt- Phần 2

Nắng năm tay 25 tuổi. Chàng đã có vợ và con gái năm nay 6 tuổi. Chàng đang nằm trong hang, bên cạnh là vợ và con.
Nhớ đang nằm trong hang cạnh chồng và con. Sáng nay họ đánh người lạc ta, Cả cũ đánh đuổi nhưng không may bị lao đâm trúng họng. Chồng bảo ngày mai theo Cả mới đi giết người lạc bên để trả thù.
Nhớ gối tay và ôm chồng. Nàng trằn trọc không ngủ. Mình đánh họ, họ đánh mình, sống chết không biết sao. Đêm nay được ôm chồng, ngày mai con mất bố rồi.
Nắng hiểu vợ nghĩ gì. Chàng ôm chặt vợ con bằng hai tay. Chàng bảo ta sẽ về.

Sáng sớm hôm sau. Tiếng gà trống choai gáy te te. Lũ người lạc Tắc- kè thức dậy.
Tuấn Minh không chắc người lạc Xương Trắng có đánh không nên bảo cánh đàn bà đi hướng Đông. Chàng dặn nếu tối về có khói bốc lên thì lạc ta thua trận. Mọi người nhớ chạy về lạc Dơi. Ngược lại không khói là thắng trận. Mọi người mau về nhà.

Cánh đàn bà qua suối đến lạc Phăng bẫy cá bằng chúm. Lũ người có bao nhiêu cá liền chia một nửa cho người lạc Phăng. Đây là làm theo lời Cả Rồng.
Cánh đàn ông còn lại ở bùng và đợi người lạc Xương Trắng đánh. Lũ người lo chuẩn bị đánh giặc. Tuấn Minh không sợ vì ngay từ ngày đầu bùng được chọn để chống bị đánh từ ngoài. Bước đầu, giặc sẽ phải qua ruộng khoai, chúng sẽ bị lộ mặt. Thứ hai là phải lội suối vì cầu khỉ bị chặn. Như thế là quá đủ để tổ cung bắn 10 loạt mũi tên. Tổ cung 8 người như hiện nay quá đủ giết không ít hơn 50 giặc. Sau cùng, đám giặc lên bờ sẽ là người mệt đánh người khỏe.

Đến ngang chiều cùng ngày. Ở ruộng khoai. Tuấn Minh thấy những người lạc Xương Trắng lấp ló sau những lá khoai. Vì ở xa chàng không biết bao nhiêu người. Xem ra không đánh không được rồi.
Bên kia bờ suối, cách xa khoảng sáu chục bước chân (30 mét), lũ người lạc Xương Trắng đứng lố nhố bên bờ suối và chuẩn bị vượt suối. Bên này bờ suối đội ty binh đừng dàn ngang.
Tuấn Minh nhẩm đếm người bên kia. Xem nào trên bốn chục. Bên mình còn 38 sức. Hai bên xem như bằng người.
Lũ người lạc Xương Trắng chạy ào xuống lòng suối.
Vụt… xoạt…
Nhiều hòn đá to cỡ nắm tay bay qua bên này. Thì ra lũ người lạc Xương Trắng đã có chuẩn bị rồi. Một nửa người lội suối trong khi số còn lại trên bờ ném đá.
Bên này lũ sức ty binh cũng không nao núng liền núp sau khiên. Bụp… bụp… Tiếng đá đập vào khiên nghe nặng đậm. Khiên chỉ che phần trên nên hở phần chân nên thu người trong lá chắn.
Tuấn Minh nhìn khoảng hai chục giặc chạy qua lòng suối liền ra hiệu tổ cung bắn ngay. Bây giờ không bắn tí nữa giặc đến gần sẽ ném đá hỗ trợ lũ người đi sau vượt suối. Khi ấy các lợi thế sẽ mất hết. Cuối cùng, hai bên đánh gần, dù thắng cũng mất người không ít hơn một phần ba.
“Bắn”.
Tuấn Minh hô to. 8 tay cung cùng bắn. Khoảng cách dưới ba chục bước chân này thì không có trượt.
A… ô…
7 sức lạc Xương Trắng bị mũi tên cắm chỗ hiểm lập tức bỏ mình. Những sức khác không có ý lui.
Tổ cung lại bắn lần hai rồi lần ba. Tất cả đều trúng nhiều hơn trượt. Sức lạc Xương Trắng số bỏ mình số thương nặng.
Cả lạc Xương Trắng thấy không ổn. Kiểu này chưa đến gần đã chết hết. Ý nghĩ “chạy" thoáng qua trong đầu. Chàng đang định hô to thì họng đau nhói. A…
Lũ người lạc Xương Trắng thấy Cả bị giết tại trận thì bắt đầu bỏ chạy.
Tổ cung tiếp tục bắn lần bốn lần năm lần sáu. Số trượt nhiều hơn số trúng. Lũ giặc đã cách xa quá trăm bước.
Cả Tròn hô to. “Đuổi". Chàng cầm rìu lao xuống suối. Chàng thấy ai chưa chết thì bổ một rìu.
Ty binh thấy thế liền lao xuống suối. Trò chơi đuổi giết bắt đầu.
Tuấn Minh không cản. Chiến tranh là chiến tranh. Thương giặc là hại mình. Nếu lúc nãy mình đánh thua, lưỡi rìu kia sẽ bổ đầu mình Người lạc Tắc- kè sẽ bị giết như thế kia.

Mờ sáng hôm sau ở hang lạc Xương Trắng.
Đêm qua lũ lạc không ai ngủ. Nhớ ôm con trong hang chờ chồng về. Bên cạnh còn nhiều bà cô cũng ngồi đợi chồng về. Mo Xuân đứng trước hang, đống lửa to cháy bùng bùng. Gần đó là 6 đống lửa vẫn còn mùi khét của thịt bị đốt. Mo Xuân thỉnh thoảng lại hú hét và nhảy múa khấn thần giúp lũ lạc thắng trận.
Ở phía xa có giọng người lạc mình hét ô a. Lúc sau hai người chạy về hang. Họ thở bằng tai. Lát sau có thêm vài người chạy về. Rồi vài người chạy về. Cánh đàn bà xôn xao chạy lại xem chồng mình về không. Nhớ không thấy chồng về.
Mo Xuân chột dạ. Sáng nay cháu ta (Cả mới) dẫn già bốn chục sức đi báo thù, lúc này còn chưa tới chục sức chạy về. Cháu ta đâu? Lạc ta thua trận rồi.
Lâu sau lũ sức lạc lạ kéo đến càng đông. Mo Xuân và đội sức quỳ trước cửa hang. Một người đội mũ lông chim bước qua lại trước cửa hang rồi thình lình nắm tay một gái tơ và kéo đi.
Không ai kháng cự. Mo Xuân và các sức vẫn quỳ. Theo lệ, một bên nhận thua liền quỳ xuống, bên thắng tùy ý lấy vật báu như cái ăn, đàn bà, ngà voi, da thú.
Sau đó nhiều cô chị cũng bị lũ sức lạc lạ dắt đi. Tiếng kêu gọi mẹ con xé lòng. Cánh đàn ông lạc Xương Trắng không ai đứng lên. Đứng lên nghĩa là cái chết.
Tuấn Minh thấy Cả Tròn và các sức bắt các cô chị rồi dắt đi mà không cản. Chiến tranh là chiến tranh. Nếu hôm nay thua, Mơ, Cái Thơm bị người lạc Xương bắt đi. Chàng cũng nắm tay một cô chị rồi kéo đi. Lát sau có một truồng cởi chạy theo gọi mẹ.
Nhớ bị dắt đi trong đêm. Nàng không dám đánh lại vì sẽ bị giết ngay. Không còn chồng nhưng còn con, ta phải sống vì con.
Mo Xuân và các sức thấy giặc đi rồi mới đứng dậy. Trong đầu Mo Xuân đã có chủ ý. Bọn giặc đến giết con ta cháu ta giờ bắt đàn bà lạc ta. Thù này phải trả. Ta không đánh được nên sẽ đến nhờ cậy người lạc Đá Trời.

Ty binh dẫn lũ đàn bà về bùng thì trời vừa tối. Dọc đường là những xác người nằm bên đường mòn. Vài xác có vết cắn xé của thú ăn thịt.
Tuấn Minh nói không ai được đánh đập người mới rồi bảo mọi người ăn mừng thắng trận. Người lạc Tắc kè nhảy múa vui mừng. Trái ngược vẻ mặt buồn rầu của cánh đàn bà lạc Xương Trắng.
Tuấn Minh có cảm giác ngứa ở cánh tay. Nhìn kỹ nhựa cây mờ đục dính trên da tay. Da tay bị dị ứng sủi mẩn gây khó chịu. Chàng ngửi mùi thử. Mùi hăng. Xịt… Nhựa sơn ta à?