Cánh chim Lạc Việt

Chương 28: Chiến tranh tàn bạo (lần 1)



Mùa 1- Cánh chim Lạc Việt- Phần 2

Ngày hôm sau.
Tuấn Minh và Cái Thơm và 30 sức ty binh bước qua đoạn suối cạn phía Tây lạc Tắc- kè hướng đến khoảng đất lạc Xương Trắng. Không ai biết đường nên phải dò. Lần trước chào đón họ là lao rìu, lần này có người nổi tiếng nên hi vọng sẽ khác.
Pốp… pốp… pốp…
Cái Thơm đi đầu và tay cầm một cá to.
Theo sát là Cả Tròn và Tuấn Minh. Như lần trước, nếu bị đánh úp bằng lao rìu thì chạy nhưng phải bao bọc Cái Thơm. Đội cung không được bắn khi chưa có lệnh. Có người chết là châm ngòi chiến tranh. Là đau thương. Là sống chết, là chia lìa vợ chồng, bố con. Tuấn Minh không muốn.
Pốp… pốp… pốp…
Đây là chỗ lần trước bị đuổi đánh. Đội sức cần thận hơn.
Pốp… pốp… pốp…
Đoàn người đi thêm một đoạn thì thấy đường mòn. Theo lẽ thường, mọi đường mòn đều dẫn về hang. Đoàn người theo đường mòn
lên đỉnh núi phía trước.
Từ đây họ có nhìn bao quát. Tuấn Minh giật mình thấy sườn đồi bên tay phải ngay dưới sườn núi một khoảng hở rộng dễ nhận ra. Đó là chỗ mình “hạ cánh” và gặp Mơ. Mơ ngày đó đi ngược hướng ắt gặp người lạc Xương Trắng. Thế là mình bị giết. Ga -me -ô -ve. ( Game over).
Phía xa bên kia đồi hướng nam là hang chó. Thật may ngày đó mùa đông nên không gặp người lạc Xương Trắng.
Ở bên kia dãy núi xa về phía Bắc. Trong hang, một sức chạy hớt hải về hang đang nói gì đó với Mo. “Lạc có mũ lông lam. Đánh”. Mo Xuân nghĩ nhanh gì đó rồi bảo. “Gọi Cả về”.
Lũ người lạc Tắc- kè theo đường mòn đi vòng qua đoạn suối cạn nên đến trưa mới đến bên kia sườn núi. Lũ người nghỉ ăn trưa là khoai cá nướng.
Ăn xong rồi đi tiếp. Đi qua đỉnh núi thì đường mòn đã rộng đủ hai người đi ngang. Xem ra đã gần hang lạc Xương Trắng.
Tuấn Minh ra hiệu đi nhanh hơn. Nếu đi đến chân núi phía trước không thấy người lạc Xương Trắng thì quay về.
Đoàn người đi theo đường mòn một đoạn xuống chân núi. Phía trước là khe nước chảy róc rách.
Bỗng Cả Tròn hét to. “Giặc…”
Mõ gỗ gõ dồn dập rồi im bặt. Đoàn người đứng dàn thành hai vòng tròn. Vòng ngoài là Tuấn Minh Cả Tròn và tổ rìu, vòng trong là Cái Thơm và tổ cung.
Từ trong bụi những người vẽ màu trắng trên người hình xương hiện ra. Lũ người lạ cầm lao rìu bước lò dò như chuẩn bị đánh nhau.
Trong đám người đi đầu có một người đội mũ lông chim có cài hai lông đỏ, tay cầm khiên và lao. Nhìn người này không có ý tốt.
Lũ người lạc Xương Trắng bước chậm. Họ đã bao vây ba mặt.
Tuấn Minh thấy không ổn. Có người nổi tiếng rồi nhưng bên kia không nhận mặt. Nhìn thái độ này là muốn đánh nhau rồi. Chàng hét to. “Lui… lui…” Đây là lệnh rút quân.
Vòng tròn người đi nhanh theo hướng cũ lên đỉnh núi. Xem ra hôm nay muốn không đánh không được rồi.
Bên kia giọng nói ô a hét to rồi lao lên. Khoảng cách chỉ là khoảng 20 bước chân. Tiếng mõ tre gõ gấp.
Xoẹt… xoẹt… xoẹt…
3 cái lao ném về phía trước. Nhưng do có nhiều cây lá nhỏ nên chúng cắm xuống đất. Tuấn Minh mừng thầm. Chỉ cần không chậm hơn người lạc Xương Trắng là không phải đổ máu.
Chạy… chạy… chạy…
Tuấn Minh hô to. Chàng kéo tay Cái Thơm chạy cho nhanh. Cái Thơm ném cá to về hướng giặc để chạy khỏi vướng.
Sim theo sát anh rể. Đội cung đứng quanh. Không ai trong ty binh muốn bỏ rơi Cả Rồng. Họ luôn đứng quanh dù chạy trong rừng.

Người lạc Xương Trắng đuổi theo.
Xoảng… xoảng…
Đạn tro được ném ra nhưng không làm chậm người lạc Xương Trắng. Tuấn Minh than thầm. Không thể nới rộng khoảng cách rồi.
Hết đoạn đường mòn. Người lạc Tắc- kè mất hướng. Họ chạy theo cảm tính và chậm. Người lạc Xương Trắng đã cách chục bước chân. Nếu ai bỏ lại thì chết chắc.
A… Một sức bị trúng lao vào đùi. Người này chạy chậm….
Tuấn Minh hét to. “Bắn…”
Sim biết phải làm gì. Chàng quen tay rút mũi tên sau lưng. Kéo dây. Nhắm người đội mũ lông. Những người tổ cung làm theo.
Xoạt… xoạt… xoạt…
A… ôi… ư…
7 mũi tên bay đi. Bắn trúng ba. Người trước nằm gục người sau lại nối tiếp đuổi theo.
Xoạt… A… ôi… ư…
Lại một loạt mũi tên nữa. Người lạc Xương Trắng không đuổi nữa.
Người lạc Tắc- kè rút lui yên ổn. Tuấn Minh thở dốc. Chàng nhìn lại và đếm người. Không mất ai nhưng bốn sức bị thương nặng nhẹ khác nhau. Người khỏe dìu người yếu đi tiếp.
Giờ là lúc tìm đường về. Cả Tròn trèo lên một cây cao nhìn ra xa để xác định đường về rồi tụt xuống đất. Nãy giờ chạy không quá xa, chỉ cần đi xuống sườn núi rồi men theo dòng nước về phía Nam là về lạc Tắc- kè. Đi đến chạng vạng lũ người nhìn thấy Trứng Thần.
Đi qua cầu khỉ Tuấn Minh bảo rút thanh ngang. Nếu người lạc Xương Trắng muốn đánh lén trong đêm phải lội suối. Thêm nữa tiếng chó sủa sẽ cảnh báo mọi người. Để chắc chắn một sức phải thức đêm nghe ngóng. Lũ người có thể yên tâm ngủ ngon được rồi.
Ở hang lạc Xương Trắng. Trước cửa hang, sáu đống củi to, bên cạnh là 6 xác chết. Người mới chết nên máu chảy ra đất.
Trước những đống củi là đống lửa to cháy lách tách. Mo Xuân nhảy múa hú hét trước đống lửa một lúc lâu rồi đội mũ lông cho một sức trẻ. Sức trẻ là Cả mới của lạc Xương Trắng.
Cả mới châm lửa 6 đống củi cháy. Mùi thịt khét trong không khí. Chàng cầm 6 cái lao nhỏ dính máu rồi ném vào lửa rồi hô to.
“Thù. Đánh”.
Lũ lạc Xương Trắng hô theo vang cả núi rừng.

Chú ý: Người lạc Xương Trắng muốn đi qua lạc khác sẽ đốt lửa rồi gói lá tươi. Khói bốc cao thấy từ xa. Khi đánh giặc, họ gõ mõ. Đây là lí do họ tưởng người lạc Tắc- kè đánh lạc mình.