Càng lúc càng thường xuyên xuống tầng vào ban ngày hơn, Châu Tồn Thú phát hiện bản thân dường như lần đầu tiên nhận thức được một buổi ban ngày trong đời. Trước đây anh không hề nhận ra bình minh của ban ngày và chạng vạng của ban ngày lại có mùi khác nhau.
Buổi sáng, anh tiễn Chung Khâu Duyên xuống tầng đi làm, cũng mới sáu giờ sáng tinh mơ. Khu Thân Thân có vài hàng ăn sáng, cứ tới sáng là bắt đầu tỏa hơi nóng thơm nức. Chung Khâu Duyên đặt một tờ tiền vào lòng bàn tay Châu Tồn Thú, nói: “Anh thử đi mua đồ ăn sáng đi.”
Châu Tồn Thú bước tới. Khi ông chủ mở lồng hấp lớn để lấy bánh bao, anh cúi đầu, nói trong căng thẳng: “Tôi mua một xửng bánh bao nhân súp, hai túi sữa đậu nành…”
Ông chủ và anh đồng thời bị hơi khói bốc lên làm cho nheo mắt. Ông chủ béo nhanh chân nhanh tay đóng gói bánh bao nhân súp và sữa đậu nành vào một túi ni-lông lớn cho anh, sau đó lại quay đi đóng gói đồ gì đấy, miệng bảo: “Đi cẩn thận nhé.” Suốt cả quá trình, ông chẳng nhìn Châu Tồn Thú lấy một lần.
Châu Tồn Thú ngồi trên xe của Chung Khâu Duyên, hút sữa đậu nành trong túi, nói: “Hình như cũng không khó khăn đến thế.”
Thật sự không quá khó khăn. Mãi tới hơn một tuần sau đó, ông chủ mới ngẩng đầu lên hỏi như thể lần đầu gặp anh: “Mới chuyển tới à?”
Châu Tồn Thú mỉm cười. Ông chủ tiện tay cho anh thêm một chiếc bánh quẩy, bảo mới lấy từ chảo dầu ra là lúc ngon nhất. Châu Tồn Thú cảm thấy chiếc bánh quẩy đó thật sự thơm một cách đặc biệt. Chung Khâu Duyên lấy giấy lau khóe miệng cho anh, hỏi: “Tối nay anh muốn ăn gì? Chiều tan làm em sẽ mua về.”
Châu Tồn Thú ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo muốn ăn cá đù vàng[1].
.
Chập tối, Chung Khâu Duyên tan ca trở về, cửa nhà Lưu Tiểu Anh chỉ khép hờ. Cậu đẩy cửa bước vào, bốn người con của Lưu Tiểu Anh đồng loạt từ chỗ sofa quay sang nhìn cậu. Lưu Tiểu Anh thì ngồi bên bàn ăn, ra hiệu bằng môi với Chung Khâu Duyên, bảo: “Đồ ăn để vào bếp đi.”
Sau đó bà nói với bốn người ngồi ở sofa: “Tôi phải nấu cơm rồi. Khi nào bốn anh chị ra về?”
Tề Chí Thu, con gái út của Lưu Tiểu Anh, bĩu môi nói: “Mẹ, sao mẹ không nói “Mẹ phải nấu cơm rồi, bốn đứa có muốn ở lại dùng bữa không”.”
Lưu Tiểu Anh lười để ý tới cô, đứng dậy đi vào bếp. Tề Lan Hương ngồi giữa nhóm người, bỗng khẽ cười khẩy: “Mẹ có thể nấu cơm cả đời cho nó sao?”
Mọi người trong nhà đều không nói năng gì. Lưu Tiểu Anh nghiêm nghị gõ một cái lên bàn ăn, giống như ngày xưa đuổi đám học sinh vào lớp rồi quát lớn: “Đi hết đi!”
.
Bữa tối, Chung Khâu Duyên gắp một con cá đù vàng bỏ vào bát Châu Tồn Thú, vẫy đuôi nói: “Em chọn lâu lắm đó, chọn con tươi nhất. Nhưng mà chiều muộn rồi, chẳng có mấy con tươi, anh biết nhỉ?”
Lưu Tiểu Anh đưa bát ra, mắng: “Chọn cho tôi một con tươi.”
Chung Khâu Duyên nói: “Cụ bà đừng ăn cá, hóc xương đó.” Nói rồi cậu gắp một đũa cải thìa Thượng Hải cho vào bát Lưu Tiểu Anh.
Châu Tồn Thú bật cười thành tiếng.
.
Tối đó, Châu Tồn Thú ôm quần áo vào phòng vệ sinh để tắm rửa, Chung Khâu Duyên cũng bám theo. Châu Tồn Thú thở dài: “Sao giờ em bi.ến th.ái đến mức anh đi tắm cũng muốn theo cùng rồi.”
Chung Khâu Duyên: “Lưu Tiểu Anh ra ngoài đi dạo rồi…” Cậu hỏi Châu Tồn Thú: “Ban ngày họ nói chuyện trong phòng khách, anh đều nghe thấy cả rồi à?”
Châu Tồn Thú quay lưng về phía cậu, c.ởi quần áo rồi ném vào giỏ đồ bẩn, đáp: “Ừ, thảo luận xem nên tổ chức tiệc ở nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, quà cảm ơn là gì. Cần sớm đặt chỗ nhà hàng để sớm lo liệu nên bọn họ sốt ruột bàn bạc.”
Chung Khâu Duyên bước tới, ôm lấy Châu Tồn Thú từ phía sau, hôn nhẹ lên vai anh rồi hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”
Châu Tồn Thú đáp: “Không sao đâu.”
Chỉ cần nghe thấy giọng nói của Tề Lan Hương là anh sẽ vô thức cảm thấy hơi căng thẳng, vậy nên anh đã dùng máy cassette của Lưu Tiểu Anh bật nhạc trong phòng. Thế nhưng giọng Tề Lan Hương vẫn đủ sức xuyên qua. Châu Tồn Thú kể: “Mẹ anh trước là ca sĩ, sau này làm giảng viên thanh nhạc ở Học viện Âm nhạc. Bố anh hả, là giáo sư đại học.”
Chợt, anh lại nhớ đến Tưởng Lãng Ngữ. Từ nhỏ tới lớn, lần nổi loạn duy nhất của Châu Tồn Thú là hồi tiểu học, khi anh tự mình đeo hộp đàn violin ra khỏi nhà để tới lớp violin nhưng rồi lại không đi. Anh vừa phấn khích vừa sợ hãi chui vào một con ngõ gần nhà để trốn. Hôm đó anh cũng chẳng làm việc gì khác, chỉ ngồi ngẩn người trên một chiếc ghế không ai cần tới, cứ thế cho tới hết giờ học violin. Anh chán chường ôm cây violin của mình, ngẩng đầu nhìn những quả đào vàng khô được người ta phơi trên ban công.
Khi Châu Tồn Thú chuyển tầm mắt, anh trông thấy Tưởng Lãng Ngữ đứng ở đầu ngõ nhìn mình. Bọn họ nhìn nhau một lúc rồi Tưởng Lãng Ngữ rời đi. Sau đó Châu Tồn Thú mới biết y chạy đi mách với Tề Lan Hương rằng Châu Tồn Thú không tới lớp.
Chung Khâu Duyên kêu “Á” một tiếng, lẩm bẩm bảo cậu không thể nào hiểu được suy nghĩ của Tưởng Lãng Ngữ. Châu Tồn Thú c.ởi quần ngủ của mình, gấp gọn để sang bên, nói tiếp: “Vì bọn anh vốn cũng không phải mối quan hệ bạn bè bình thường.”
Chung Khâu Duyên hỏi: “Thế họ có đánh anh không?”
Châu Tồn Thú đáp: “Bọn họ không đánh ai bao giờ đâu.” Chỉ là vào rất nhiều năm sau đó, bọn họ sẽ chỉ tay vào mũi Châu Tồn Thú và nhắc đi nhắc lại rằng anh chơi violin dở đều là vì đã trốn một buổi học đó.
Châu Tồn Thú mở vòi hoa sen, nước xối thẳng lên mặt Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên khẽ kêu lên, cắn nhẹ vào cánh tay Châu Tồn Thú rồi nói: “Bắt nạt em, anh trai bắt nạt em.”
Châu Tồn Thú phì cười. Chung Khâu Duyên cũng chẳng quan tâm việc quần áo bị ướt, ôm lấy Châu Tồn Thú rồi bắt đầu hôn anh. Bọn họ hôn nhau trong làn hơi nước, lần đầu tiên Chung Khâu Duyên nắm lấy phía dưới của Châu Tồn Thú. Anh dựa mình vào người cậu, rê.n rỉ bên tai cậu. Châu Tồn Thú vừa nhắm mắt thả lỏng thì Lưu Tiểu Anh bên ngoài hắt xì một cái. Hai người trong phòng tắm đứng hình tại chỗ.
Chung Khâu Duyên kêu khẽ: “Chết tiệt, chết tiệt… Sao bà ấy về nhanh vậy chứ.”
Châu Tồn Thú lập tức ra chỉ thị: “Lát anh ra trước, sẽ bảo mới tắm xong rồi trò chuyện với Ngoại một lúc. Em từ từ lẻn ra sau.”
Chung Khâu Duyên nhỏ giọng đáp: “Vâng thưa cấp trên.”
.
Khoảng thời gian Chung Khâu Duyên đổi lại ca đêm, rạng sáng sau khi tan ca, cậu sẽ về thẳng Khu Thân Thân. Châu Tồn Thú sẽ để cửa cho cậu, sau đó nằm tựa đầu giường vừa đọc sách vừa chờ cậu. Chung Khâu Duyên đẩy cửa đi vào, khó khăn vượt qua mấy chồng sách, chu môi bảo: “Thơm thơm ông xã nào.”
Châu Tồn Thú bảo mình lại nổi da gà rồi. Chung Khâu Duyên hôn bẹp một cái lên môi anh, mắng: “Anh đúng là bị dị ứng với sự lãng mạn.”
Mắng xong, Chung Khâu Duyên quay qua quay lại, lục trong tủ quần áo của Châu Tồn Thú bộ đồ để thay mà cậu đã để lại. Cậu lại tủ đầu giường, nhấp một ngụm nước của Châu Tồn Thú, rón rén ra khỏi phòng đi tắm, lúc sau trở về với hơi nước nghi ngút.
Những lúc Lưu Tiểu Anh ra ngoài học thư pháp, bọn họ sẽ xuống tầng dạo bộ. Đầu tháng Chín, cứ một thoáng là trời lại mưa dầm mưa dề. Sau khi đi dạo, họ ngồi trong xe của Chung Khâu Duyên nghe tiếng mưa rơi. Châu Tồn Thú nói rằng trước đây anh chưa từng để ý, tiếng mưa rơi trên tán ô, trên nóc xe lại ngọt ngào đến thế.
Đêm đó, dép của Chung Khâu Duyên và dép của Châu Tồn Thú được xếp cạnh nhau. Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi. Châu Tồn Thú kể rằng anh từng đọc được một câu chuyện trong sách, về một chú cá chép sống trong nhà sẽ nhân lúc con người ngủ say, tối tối xỏ dép của con người rồi ngồi trong phòng khách xem TV.
Chung Khâu Duyên tiếp lời: “Nó xem “Cá nhỏ làm cách nào thành công vượt Vũ Môn”.”
Châu Tồn Thú bật cười.
Sáng hôm sau, Chung Khâu Duyên vừa ngáp ngủ vừa bước ra từ phòng Châu Tồn Thú, đúng lúc ấy đụng mặt Lưu Tiểu Anh tập thể dục buổi sáng trở về. Lưu Tiểu Anh cầm khăn lau mồ hôi của mình, nhìn cậu đầy nghi ngờ, hỏi: “Không đúng, sao dạo này cậu cứ như ở nhà tôi suốt vậy?”
Chung Khâu Duyên cười hề hề, đáp: “Cháu ngày nào cũng đi làm được chưa.” Cậu lảng sang bên rót nước ấm cho Châu Tồn Thú.
Lưu Tiểu Anh chống nạnh ở bên cạnh, nói: “Không, không phải thế. Không phải dạo này cậu làm ca tối sao? Ban ngày ở nhà tôi, buổi tối đi làm, ban ngày lại ở nhà tôi…”
Chung Khâu Duyên đẩy bà: “Cụ bà mau đi tắm đi, người bà toàn mùi mồ hôi thôi. Nhà bà không phải nhà cháu sao, bà không phải bà ngoại hai của cháu sao…”
Chung Khâu Duyên nhanh chân lẻn về phòng Châu Tồn Thú, lè lưỡi: “Toi thật rồi.”
Lưu Tiểu Anh đứng ngẩn người ngoài cửa, một lúc sau tiếp tục lẩm bẩm: “Tôi vẫn thấy có gì đó không đúng…”
Chú thích:[1] Cá đù vàng: