Để đề phòng Lưu Tiểu Anh phát giác thêm điều gì, Chung Khâu Duyên đành bắt đầu về ở tại nhà của mình phần lớn thời gian.
Sáng sớm, Châu Tồn Thú thử đứng trước cửa nhà khi không có Chung Khâu Duyên bên cạnh. Anh tự động viên bản thân thử đi xuống mua đồ ăn sáng. Châu Tồn Thú đứng ngoài cửa cậy lớp sơn tường một lúc lâu, lắng nghe âm thanh của thế giới ngoài cửa sổ, trên dãy hành lang dần dần trở nên nhộn nhịp.
Hôm ấy anh cứ đứng vậy một lúc lâu, bỗng có đứa trẻ lao lên từ tầng bốn, chạy tới khu vực giữa tầng bốn và tầng năm thì dừng lại. Châu Tồn Thú nhìn nhóc, nhóc nhìn Châu Tồn Thú. Đứa bé bụ bẫm, tay cầm nửa cuộn cơm nếp[1], mép dính không rõ là vụn ruốc hay gì, nhìn Châu Tồn Thú rồi gọi: “Chị.”
Lúc sau Châu Tồn Thú đi xuống tầng, hai ông cụ “trứng hai lòng” đang đứng chổng mông ở chỗ bảng tin, cùng đọc báo sáng vừa được gửi tới. Một người gãi đầu, người còn lại cũng gãi đầu theo. Châu Tồn Thú đi ngang qua bọn họ, tới hàng đồ ăn sáng vẫn thường lui tới rồi mua bữa sáng. Mẹ đứa bé đạp xe lướt qua, nhóc con ngồi ngược ở ghế sau, không ngừng vẫy tay với anh rất vui vẻ.
Châu Tồn Thú nhận lấy đồ ăn sáng, khi tới dưới chân toà nhà thì bắt gặp Lưu Tiểu Anh đi tập buổi sáng về. Châu Tồn Thú nói: “Ngoại ơi, con mua bữa sáng rồi.”
Anh nhấc chiếc túi trong tay lên cho Lưu Tiểu Anh xem, sau đó mở cổng an ninh đi vào, tự nhiên như thể mỗi ngày anh đều làm những điều này. Lưu Tiểu Anh bước vào theo sau anh, bọn họ một trước một sau đi lên tầng. Một khung cảnh rất đỗi bình thường, thế nhưng lần cuối khung cảnh này diễn ra là từ hai năm trước. Lần đó Lưu Tiểu Anh đi phía trước, Châu Tồn Thú theo phía sau. Cả đoạn đường, nước từ người Châu Tồn Thú nhỏ giọt, rớt xuống cầu thang. Cả người anh như mới vừa được vớt từ hồ lên rồi đặt xuống những bậc thang này.
Đi tới tầng năm, bọn họ còn chưa vào nhà, Châu Tồn Thú đã rút thẻ ngân hàng của mình ra, đặt vào tay Lưu Tiểu Anh, ngoài mặt không thể hiện cảm xúc gì, nói: “Ngoại, con bán nhà với xe của con rồi, tiền trong thẻ.”
Lưu Tiểu Anh cầm mấy tấm thẻ ngân hàng ướt sũng đó, ngẩng lên nhìn Châu Tồn Thú. Khi ấy bà dường như đã có dự cảm, bất thình lình túm lấy tay Châu Tồn Thú kéo anh vào nhà. Lưu Tiểu Anh ôm chặt lấy Châu Tồn Thú, giọng run rẩy lặp đi lặp lại không ngừng: “Ngoại cần con mà, ngoại cần con mà…”
Khi Châu Tồn Thú đứng trên cầu thang, quay lại nhìn bà, Lưu Tiểu Anh mới hoàn hồn. Bà lau mắt, hỏi anh: “Mua món gì ăn sáng đấy?”
Châu Tồn Thú mỉm cười, đáp: “Mua quẩy. Con mua cháo gạo kê cho ngoại đó.”
Họ cùng ngồi vào bàn dùng bữa sáng. Lưu Tiểu Anh kể chuyện con đường dạo bộ ven sông dạo này rất nhộn nhịp vào buổi sáng, biết bao người tới tập thể dụng. Châu Tồn Thú ngồi nghe, thi thoảng sẽ đáp lại một câu. Lưu Tiểu Anh nhìn vệt dầu loang nhỏ dính trên khăn trải bàn ăn, bỗng bật cười, nói: “Không có cái mồm tía lia của Chung Khâu Duyên ở đây, đột nhiên cảm thấy căn nhà này lại yên ắng như vậy.” Châu Tồn Thú cúi đầu mỉm cười.
Chung Khâu Duyên đang đứng trong vườn nhà của nhà mình hắt hơi liên tục. Khâu Tuyết Mai ở bên cạnh giúp cậu chuyển một cây hoa hồng “Juicy Terrazza”[2] vào chậu. Hôm nay là ngày nghỉ theo ca, tối qua vừa tan ca là Chung Khâu Duyên về thôn. Cậu nhắn tin cho Châu Tồn Thú: [ Nay về sẽ mang quà cho cục cưng nhà mình. ]
Buổi chiều, Chung Khâu Duyên ôm hai chậu “Juicy Terrazza” chui vào trong nhà, sau đó lại ôm hai chậu hoa tìm Châu Tồn Thú khắp nơi. Lưu Tiểu Anh ngồi ở sofa trong phòng khách, thờ ơ nói: “Cậu ôm thế để tập xiếc à. Bỏ hoa xuống đi.”
Chung Khâu Duyên ngơ ngác nói: “Anh cháu đâu, vậy mà lại không ở nhà.”
Lưu Tiểu Anh đang uống thứ canh bổ kỳ lạ gì đó, sau khi ngửa đầu uống cạn thì đáp: “Đi chơi với bạn rồi.”
Nhóc mập tầng bồn, bạn thân mới quen của Châu Tồn Thú, sau khi trở về từ trường mẫu giáo đã chạy lên tầng năm, hẹn anh lên sân thượng chơi. Lúc Chung Khâu Duyên đuổi tới, Châu Tồn Thú đang ngồi trên chiếc ghế xếp không rõ ai bỏ lại ở đó, nhóc mập nằm úp sấp bên cạnh nghe Châu Tồn Thú đọc sách tranh. Anh đọc: “Một ngày mưa gió, ở một địa lục tại một hành tinh trong vũ trụ, tại một khu phố trong một thành phố của quốc gia nọ, có một cô bé đứng sau khung cửa sổ trong căn nhà nọ. Cô bé tên Madlenka. Một ngày nọ, một chiếc răng của Madlenka chuẩn bị rụng..”
Thế là Madlenka chạy ùa ra khỏi nhà, muốn báo tin vui này cho những người hàng xóm trong khu phố. Hàng xóm của cô bé đến từ khắp nơi trên thế giới, có người Ý, có người Mỹ La-tinh… Nhóc mập thường xuyên cắt ngang Châu Tồn Thú đòi anh ngừng lại, hỏi gì là “tháp nghiêng Pisa”, gì là “Báo châu Mỹ”. Sau đó, nhóc hào hứng há miệng cho Châu Tồn Thú xem, tuần trước một cái răng cửa của nhóc cũng vừa rụng, hiện tại nhoẻn miệng cười một cái là có gió lùa.
(Nội dung trên từ cuốn truyện tranh thiếu nhi tên “Madlenka” của tác giả người Mỹ gốc Séc Peter Sís)
Vì để thể hiện cho Châu Tồn Thú thấy, nhóc ta cứ cười hềnh hệch suốt. Châu Tồn Thú không nhịn được cũng phì cười. Chung Khâu Duyên cầm điện thoại chụp lại khung cảnh này, rồi đặt tấm ảnh đó làm hình nền.
Mẹ nhóc mập lên gọi nhóc xuống ăn cơm. Nhóc mập nắm tay Châu Tồn Thú, hỏi: “Mai anh vẫn mang sách tranh tới cho em xem chứ?”
Châu Tồn Thú gật đầu. Lúc anh quay lại, phát hiện Chung Khâu Duyên đang đứng bên cạnh nhìn mình.
Chung Khâu Duyên chạy tới, ngồi xuống một chiếc ghế xếp khác, hai tay chống cằm nói: “Anh ơi anh, em cũng muốn nghe kể chuyện.”
Vốn cậu chỉ nói đùa, thế nhưng hôm ấy Châu Tồn Thú lại bất ngờ duỗi thẳng tay chân, nằm trên chiếc ghế xếp, vừa cười vừa kể: “Hôm tới tìm Ngoại, anh tính gặp Ngoại một lần rồi sẽ rời đi. Khoảng thời gian đó anh đã tích trữ một đống thuốc viên chưa uống, dự định sẽ uống hết trong một lần. Thế nhưng Ngoại không cho anh đi, bà ấy không cho anh đi…”
Châu Tồn Thú ngừng lại đôi chút rồi nói tiếp: “Vừa rồi anh chợt thấy thật may mắn. Hôm nay anh có bạn trai, còn có cả bạn thân nữa.”
Chung Khâu Duyên không nói gì, ôm anh vào lòng.
.
Lúc họ xuống tầng, Chung Khâu Duyên bê hai chậu hoa hồng đưa cho Châu Tồn Thú như đang dâng bảo vật. Cậu kề bên tai anh thủ thỉ: “Tặng anh nhé, không tặng Lưu Tiểu Anh đâu. Trên mạng nói chăm tặng hoa dễ gia tăng tình cảm giữa các cặp đôi.”
Châu Tồn Thú cũng ghé bên tai cậu, đáp: “Xem nhầm cẩm nang tình yêu của cặp đôi dị tính rồi, ngốc ạ.”
Thế nhưng Châu Tồn Thú thật ra rất thích hoa. Hai chậu nguyệt quý màu cam phấn này được đặt trên ban công, nở rộ tới tận cuối tháng Chín. Châu Tồn Thú cứ ra ban công trông thấy là lại vui vẻ.
.
Chiều muộn, trước khi mặt trời xuống núi, Châu Tồn Thú thu quần áo đã khô vào. Trong bếp, Lưu Tiểu Anh vừa mắng quạt bếp chẳng có tác dụng gì, vừa xào thức ăn. Chung Khâu Duyên giúp dọn đồ ăn ra bàn, gọi với ra ban công: “Anh ơi, ăn cơm.”
Châu Tồn Thú ném đống quần áo đã thu vào lên sofa, bảo để mình đi rửa tay. Anh vào nhà vệ sinh chuẩn bị rửa tay thì Chung Khâu Duyên cũng đi theo, hôn nhanh một cái lên má anh, sau đó ôm lấy anh từ đằng sau, bảo: “Rửa chung đi, rửa chung đi.”
Họ vừa đùa giỡn vừa rửa tay, lúc quay đầu lại, phát hiện Lưu Tiểu Anh đang đứng trước cửa nhà vệ sinh, Chung Khâu Duyên sợ tới mức suýt nhảy chồm lên bồn rửa tay. Cậu kêu lên: “Cụ bà này, sao bà đi chẳng phát ra chút tiếng động nào vậy.”
Lưu Tiểu Anh nhìn hai người, nhìn qua nhìn lại. Châu Tồn Thú lắp bắp: “Ngoại…”
Ba người đơ ra trước cửa nhà vệ sinh. Lưu Tiểu Anh nói: “Nhanh ra ăn cơm đi. Tưởng hai đứa bây rửa tay ra được đề bài khó nào chứ…”
Chú thích:[1] Cuộn cơm nếp:
[2] Hoa hồng Juicy Terrazza: