Canh Nóng, Bánh Mềm

Chương 16: Bánh quẩy và sữa đậu nành (4)



Hôm ấy, tới tận khi ăn cơm xong, Lưu Tiểu Anh vẫn không nói năng gì, thái độ cũng không có gì thay đổi. Điều này ngược lại khiến Chung Khâu Duyên có chút thấp thỏm. Cậu muốn ngủ lại ở phòng Châu Tồn Thú nhưng lại không biết nếu Lưu Tiểu Anh thấy liệu có ý kiến gì không. Chung Khâu Duyên ôm Châu Tồn Thú lăn qua lộn lại trên giường, nói: “Thà Lưu Tiểu Anh đánh em một trận rồi kêu em “Đồ heo trộm cải trắng nhà cậu, rời khỏi cháu ngoại ta ngay.” Sau đó em sẽ “Cháu tuyệt đối sẽ không bao giờ rời xa Châu Tồn Thú, trừ khi cháu chết.” Rồi Lưu Tiểu Anh nói “Ta nhất định sẽ chia rẽ hai người”…”

Châu Tồn Thú cắt ngang lời cậu: “Sau bớt xem phim truyền hình lúc tám giờ đi.”

Chung Khâu Duyên m.út xương quai xanh của Châu Tồn Thú một lúc, trồng được dấu ô mai rồi vừa ngắm nghía vừa hỏi: “Rốt cuộc Lưu Tiểu Anh có ý gì vậy?”

Châu Tồn Thú đáp: “Ngoại là người rất thẳng tính, có gì nói đó. Nếu Ngoại không nói thì hẳn thật sự không có gì để nói. Có thể là không có gì để nói, cũng có thể là chưa biết nói sao.”

Dù sao Lưu Tiểu Anh cũng thực sự không nói gì, thái độ với Chung Khâu Duyên cũng không có gì thay đổi.

Một ngày đầu tháng Mười nọ, Chung Khâu Duyên được chuyển về làm ca sáng, sau khi hoàn thành chuyến cuối cùng thì đã hơn sáu giờ. Cậu cầm cốc nước của mình rời khỏi vị trí tài xế, định đưa bảng ghi chép cho nhân viên điều phối. Hôm đó, khi bước vào sảnh bến xe buýt, Chung Khâu Duyên trông thấy Lưu Tiểu Anh đang ôm chiếc túi xách của bà, ngồi ở ghế sofa trong sảnh.

Chung Khâu Duyên khựng lại một chút rồi đi tới hỏi: “Quý bà Lưu Tiểu Anh, sao bà không báo cháu một tiếng đã tới tìm cháu vậy?”

Lưu Tiểu Anh đáp: “Vốn hôm nay không định đến nhưng đột nhiên lại muốn đến vào hôm nay.”

Chung Khâu Duyên không hiểu bà đang nói gì, đi tới chỗ bình nước rót cho bà một cốc nước ấm, sau đó ngồi xuống cạnh Lưu Tiểu Anh. Trong sảnh vẫn có một vài nhân viên qua lại. Lưu Tiểu Anh ngẩng lên nhìn chiếc đồng hồ trên tường, hỏi Chung Khâu Duyên: “Cậu và Châu Tồn Thú, là “đồng tính luyến ái” phải không?”

Chung Khâu Duyên nhìn bà. Lưu Tiểu Anh cúi đầu, nói: “Bà già này tuy già rồi nhưng cũng không ngu, trước đây cũng đã cảm thấy hai đứa có gì đó không đúng rồi.” Bà khẽ thở dài, khẽ tới mức gần như không có, nói tiếp: “Những năm 2000, công viên Phụng Sơn phía đông thành phố bị người ta phóng hóa. Lúc ấy, kẻ phóng hỏa cũng như những người bị ngọn lửa đuổi khỏi công viên, tất cả đều bị tóm nhốt. Tôi vẫn còn ấn tượng vì có một thầy giáo trường tôi cũng bị nhốt. Năm đó tôi mới nghỉ hưu, nghe tin tức bảo những người đó đều là người đồng tính. Vị thầy giáo đó về sau cũng nghỉ việc. Tôi không hiểu mấy chuyện này cho lắm, hai ngày nay có chạy tới thư viện để tra sách, đọc rồi cũng vẫn không quá hiểu. Tôi thật sự già rồi, rất khó để tôi có thể chấp nhận được chuyện này.”

Chung Khâu Duyên vừa định nói gì đó thì điện thoại cậu “ting” một tiếng. Châu Tồn Thú nhắn tin hỏi cậu: [ Em tan chưa? ]

Lưu Tiểu Anh nhìn hình nền điện thoại của Chung Khâu Duyên, Châu Tồn Thú trên màn hình đang cầm quyển sách tranh, tươi cười rạng rỡ. Bà và Chung Khâu Duyên ngồi cạnh nhau, im lặng nhìn những người ngẫu nhiên đi qua sảnh bến xe buýt. Lưu Tiểu Anh thở dài, nói: “Nhưng tôi rất yêu Châu Tồn Thú, chắc chắn yêu hơn cậu.”

Chung Khâu Duyên: “Bà cụ này, giờ bà còn so đo chuyện đó sao.”

Lưu Tiểu Anh: “Chính là yêu hơn cậu.”

Bà mỉm cười, nói tiếp: “Thế nhưng thời gian để tôi có thể yêu thằng bé không còn nhiều nữa. Tuy tôi không hiểu “đồng tính luyến ái” là gì nhưng tôi biết cậu là người rất tốt, Châu Tồn Thú là người rất tốt. Vậy nếu như hai đứa yêu nhau, nghe cũng không tệ.”

Lưu Tiểu Anh uống cốc nước ấm đang cầm trong tay, tay run run, nói với Chung Khâu Duyên: “Sau này bà ngoại hai này lên trời sẽ bảo vệ hai đứa. Con người Ngoại nói được làm được.”

.

Sáng sớm, Châu Tồn Thú tiễn Chung Khâu Duyên đi làm rồi bắt đầu đứng dưới tầng xem báo sáng cùng hai ông cụ “trứng hai lòng”. Báo sáng hôm đó có đưa tin về việc tuyến tàu điện ngầm số 7 hôm nay sẽ đưa vào hoạt động toàn tuyến; có con hổ ở vườn thú hoang dã Nham Sơn bất ngờ bỏ trốn, đề nghị người dân thành phố chú ý an toàn tính mạng; bạn nhỏ Mộng Mộng bảy tuổi ở khu nhà Dòng Danube Xanh bị kẹt đầu vào thiết bị vui chơi trong khu, sau nửa giờ đã được giải thoát thành công.

Châu Tồn Thú hào hứng đọc tin. Anh là kẻ chạy trốn khỏi xã hội, giờ xem tin tức xã hội, đột nhiên có cảm giác vừa mới lạ vừa thú vị. Châu Tồn Thú thậm chí còn hăng hái xem thử tuyến tàu điện số 7 đi qua những đâu, thấy tuyến số 7 cũng đi qua công viên Nguyệt Hồ. Chiều tối, lúc ăn cơm xong xuống tầng đi dạo, Châu Tồn Thú kéo Chung Khâu Duyên đi xem bản đồ lộ trình. Chung Khâu Duyên nắm tay anh lắc qua lắc lại nói: “Bé ngốc ơi, em đã thấy lúc xem tin tức trên điện thoại rồi.”

Châu Tồn Thú tiếp tục nghiên cứu bản đồ lộ trình tuyến số 7, bỗng nói: “Lần sau, khi nào đó, anh muốn đi xe buýt em lái.”

Hai người nhìn nhau.

Khoảng thời gian này Châu Tồn Thú hay xuống tầng vào ban ngày, việc giao tiếp đơn giản với mọi người đã hoàn toàn không có vấn đề gì. Bọn họ thử đi dạo bộ trên phố Cây Sa Kê vào khung giờ nhộn nhịp buổi chạng vạng. Ban đầu, Châu Tồn Thú đi một lúc thì không chịu được, gặp ai cũng muốn trốn. Về sau, nhóc mập ăn cơm xong thấy bọn họ đi dạo dưới tầng cùng nhất quyết đòi theo. Thế là Châu Tồn Thú bên trái có Chung Khâu Duyên, bên phải có nhóc con, hai người kẹp anh ở giữa đi trên phố. Nhóc mập ríu rít không ngừng kể chuyện ở trường mẫu giáo với Châu Tồn Thú, lắm miệng như Chung Khâu Duyên cũng chen ngang nổi. Lúc nhóc mập kéo Châu Tồn Thú đi khắp nơi, Chung Khâu Duyên ở phía sau tức giận mắng: “Má nó, trả lại đây, trả lại đây.”

Sau khi trời trở lạnh, mỗi khi đi dạo tối về, Châu Tồn Thú và Chung Khâu Duyên sẽ ngồi ở sofa ngâm chân cùng Lưu Tiểu Anh. Gió đêm thổi từ ban công vào mát lạnh. Chung Khâu Duyên nghịch tóc của Châu Tồn Thú, Lưu Tiểu Anh ngồi bên cạnh xem TV một lúc thì bắt đầu gà gật. Châu Tồn Thú cũng vuốt tóc mình rồi chợt hỏi: “Giờ anh hay ra ngoài, có nên cắt tóc không?”

Thế là, một buổi chiều trong tuần đó, sau hơn hai tháng học bổ túc cắt tóc, Đại Ngư bất ngờ được mời đến nhà Lưu Tiểu Anh để cắt tóc cho Châu Tồn Thú. Đại Ngư hắng giọng, nói: “Trước tiên em có lời cảm ơn anh Thú vì đã tin tưởng em, tuy nhiên em hơi sợ.”

Chung Khâu Duyên nói: “Không sao. Cắt hỏng thì cũng chỉ là cả đời này đứng hóng bước chân khỏi cánh cửa này thôi mà.”

Châu Tồn Thú phì cười, bảo: “Cắt ngắn đơn giản là được, không sao đâu.”

Đại Ngư chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cứ như ở tiệm thật, từ gội đầu đến cắt tóc, cạo râu, đủ gói dịch vụ. Châu Tồn Thú nhìn trong gương thấy những sợi tóc chầm chậm rơi xuống đất. Không hiểu sao, mọi người trong nhà đều không nói gì, cũng không làm gì. Cứ đứng đó, yên lặng nhìn Đại Ngư cắt ngắn tóc cho Châu Tồn Thú.

Lúc cắt xong, Đại Ngư xoa trán, có chút căng thẳng hỏi Châu Tồn Thú: “Thế nào?”

Châu Tồn Thú mỉm cười với Đại Ngư qua gương, đáp: “Đẹp lắm.”

Châu Tồn Thú quay sang hỏi Chung Khâu Duyên: “Thế nào?”

Chung Khâu Duyên sờ tóc anh, nói: “Cảm thấy như đổi bạn trai vậy, đẹp quá.” Châu Tồn Thú bật cười đánh nhẹ lên ngực cậu.

Tối đó, bọn họ cùng tới quán ăn vỉa hè mà bộ ba huynh đệ kết nghĩa vườn dâu của Chung Khâu Duyên vẫn hay lui tới. Chung Khâu Duyên bóp nhẹ tay Châu Tồn Thú, hỏi anh có căng thẳng không, Châu Tồn Thú lắc đầu.

Quán ăn vỉa hè tới tám, chín giờ tối vẫn chật kín người. Châu Tồn Thú nhìn trước nhìn sau, đầu người nhấp nhô cứ như trên mặt biển. A Sơn tới muộn một chút, sảng khoái mở một chai bia rồi chạm với cốc nước hoa quả của Châu Tồn Thú, nói: “Nào, chúc mừng anh Thú bắt đầu lại từ đầu. Em cạn đây.”

Châu Tồn Thú mỉm cười nâng cốc uống hết một nửa. Sau đó, anh chỉ im lặng ngồi dựa vào lưng ghế, nghe Chung Khâu Duyên và A Sơn, Đại Ngư pha trò. Chung Khâu Duyên uống nhiều bia, cổ cũng đỏ bừng. Cứ khi nào nói tới chỗ buồn cười là cậu lại vòng tay ôm Châu Tồn Thú, nhất định muốn kể anh nghe.

Châu Tồn Thú im lặng nghe, trong lòng nhớ lại hơn bảy trăm đêm mà anh tự khóa mình trong phòng, mất ngủ đọc sách trước đó. Những đêm ấy tựa như tiếng vọng văng vẳng khôn nguôi nơi đáy giếng, kéo dài thật dài, đến mức anh tưởng mình sẽ mãi kẹt lại ở đó.

Chung Khâu Duyên đột nhiên khua tay trước mặt anh, giả giọng dễ thương hỏi: “Bé cưng nhà ta buồn ngủ rồi sao?”

Đại Ngư ré lên: “Buồn nôn chết tao rồi Chung Khâu Duyên ơi.”

Chung Khâu Duyên đập bàn, cũng gào lên: “Có nói với mày đâu.”

A Sơn xua tay: “Được rồi, được rồi. Ê ê, đừng có đánh nhau thật đấy. Được rồi, Chung Khâu… Anh, anh mau cột xích chó cho cậu ta đi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com