Canh Nóng, Bánh Mềm

Chương 20: Cơm rang hành dại (2)



Châu Tồn Thú phát hiện, từ khi hai người quen nhau tới giờ, Chung Khâu Duyên đã quen nghe anh kể chuyện của mình nhưng thực ra lại rất hiếm khi nói về bản thân cậu. Những điều anh biết đều do Đại Ngư hoặc A Sơn kể lại. Lúc anh cùng gia đình ba người ăn cơm xong, Chung Khâu Duyên dẫn anh vào rừng chơi, cậu mới thong thả kể: Chung Bảo Thần không phải bố ruột của cậu. Bố cậu đã bệnh mất khi cậu chưa đầy một tuổi, về sau Khâu Tuyết Mai tái hôn với Chung Bảo Thần. Hồi nhỏ Chung Khâu Duyên cũng không biết chuyện này, thế nhưng trong thôn lại có người thích ngồi lê đôi mách, cố tình kể cho cậu biết. Lúc đó cậu khoảng bảy, tám tuổi, biết bố mình không phải bố đẻ, thật sự vô cùng hoang mang.

Khi ấy Chung Bảo Thần còn là người đốt lò ở lò hỏa táng. Đây cũng không phải công việc quá mức tốt đẹp, bạn học trong trường thường lấy chuyện này để cười cợt Chung Khâu Duyên. Có một khoảng thời gian, Chung Khâu Duyên cực kỳ không muốn đến trường.

Một hôm, Chung Bảo Thần đi làm về sớm, thấy Chung Khâu Duyên đang ngồi chơi bài với mấy đứa trẻ khác ở cửa hàng tạp hóa đầu thôn, bèn hỏi cậu sao giờ này không ở trường. Chung Khâu Duyên không thèm để ý tới ông, đứng dậy chạy thẳng ra suối. Chung Bảo Thần đạp xe đuổi theo phía sau cậu, Chung Khâu Duyên vừa khóc vừa nói: “Tại ông, đều tại ông.”

Lúc đuổi kịp, Chung Bảo Thần kéo cánh tay Chung Khâu Duyên không cho cậu chạy nữa. Chung Khâu Duyên đánh ông, đồ trong tay văng tung tóe, là đống thẻ bài mà mấy đứa trẻ đang chơi trước cửa hàng tạp hóa. Về sau, Chung Bảo Thần mua cho cậu hai gói, ngượng ngùng hỏi: “Con muốn chơi cái này hả?”

Chung Khâu Duyên cúi đầu, nước mắt tí tách rơi trên những tấm thẻ bài dưới đất.

Chung Khâu Duyên cầm cành cây đánh nhẹ lên hoa cỏ dại trên mặt đất. Cậu nói với Châu Tồn Thú: “Dù sao Chung Bảo Thần cũng thật sự là một người rất tốt.”

Hai người đi dạo trên núi một lúc. Chung Khâu Duyên vặt ít hành dại, bảo cái này xào cơm ngon lắm. Về đến nhà, bọn họ tiện tay bỏ hành dại ngoài sân, lúc đi ra đã thấy Chung Bảo Thần rửa sạch hành dại bằng nước giếng, đặt bên cạnh bàn bếp.

Trước khi theo nghề lái xe buýt, Chung Khâu Duyên từng học làm bếp, cũng có chút tay nghề. Châu Tồn Thú đứng ở cửa bếp sau xem cậu rang cơm. Lúc Khâu Tuyết Mai đi ngang qua, nói: “Ghê thật, đầu bếp một năm mới nổi lửa một lần.”

Nấu xong, hai người mỗi người ôm một bát cơm rang, ngồi ăn ở phản hóng gió phía sân sau. Chung Khâu Duyên hỏi Châu Tồn Thú có ngon không, Châu Tồn Thú đáp: “Ngon vô cùng.”

Chung Khâu Duyên hỏi: “Thế nào, có phải hơi muốn lấy thân báo đáp không?”

Châu Tồn Thú mồm dầy cơm rang phì cười.

.

Tối đến, Châu Tồn Thú ngồi ở bàn học của Chung Khâu Duyên, lật giở mấy cuốn sách thưa thớt trên giá, Chung Khâu Duyên thì đi bôi thuốc giúp Khâu Tuyết Mai. Châu Tồn Thú rút lấy một cuốn tiểu thuyết, bên trong đã bị Chung Khâu Duyên khoét rỗng, sau đó nhét đầy những hình dán truyện tranh kỳ quặc. Châu Tồn Thú bất giác bật cười. Anh rút thêm một cuốn khác, là sổ lưu bút thời cấp Ba. Trang đầu tiên Chung Khâu Duyên tự điền:

– Tên: Chung Khâu Duyên

– Chòm sao: Song Tử

– Châm ngôn sống: Không thử sao biết.

Khi Chung Khâu Duyên quay lại, Châu Tồn Thú đang hào hứng lật xem cuốn lưu bút này. Từ khóa mà bạn học cấp Ba của Chung Khâu Duyên dùng để nhận xét cậu là: Vô cùng nghịch ngợm, thích nói chuyện, nghi mắc chứng tăng động.

Chung Khâu Duyên đỏ mặt, giật lấy cuốn sổ, làu bàu: “Đừng xem nữa. Toàn chuyện trước đây.”

Châu Tồn Thú kéo cậu lại, ôm eo Chung Khâu Duyên rồi hỏi: “Sao lại có người viết: Quên mình đi, cậu sẽ tìm được người tốt hơn.”

Chung Khâu Duyên la lên: “Đấy là đùa dai thôi, do nam viết. Anh ơi, anh nhìn nét chữ như gà bới này đi.”

Châu Tồn Thú ngây thơ nói: “Anh cũng là nam mà.”

Chung Khâu Duyên câm nín, ôm Châu Tồn Thú làm nũng: “Anh khác. Anh là tình yêu bé bỏng, là cục cưng, là vợ ngoan của em…”

Châu Tồn Thú cười nói: “Được rồi, anh lại nổi da gà rồi này.”

Họ bắt đầu hôn nhau, đầu lưỡi dịu dàng quấn lấy nhau. Chung Khâu Duyên đặt Châu Tồn Thú nằm lên giường, hôn lên eo của anh. Châu Tồn Thú cởi áo mình ra, Chung Khâu Duyên cắn nhẹ trái anh đào trên ngực anh. Châu Tồn Thú không nhịn được rên khẽ, vừa vuốt tóc Chung Khâu Duyên vừa hỏi cậu: “Hôm nay muốn thử không?”

Sau đó, anh nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, nói: “Không thử sao biết.”

Hôm đó Châu Tồn Thú tự nới rộng cho bản thân. Anh cố tình rê.n rỉ bên tai Chung Khâu Duyên một cách khó kiềm nén. Chung Khâu Duyên hôn lên tóc Châu Tồn Thú, g.ặm c.ắn cổ anh. Châu Tồn Thú bảo: “Từ từ đưa vào.”

Chung Khâu Duyên vô cùng nghe lời, theo đúng chỉ thị, theo đúng trình tự, từ từ tiến vào, chậm rãi di chuyển. Đã lâu rồi Châu Tồn Thú không làm. Khi Chung Khâu Duyên đẩy vào, anh hít sâu một hơi, khẽ kêu lên. Chung Khâu Duyên nắm lấy tay Châu Tồn Thú, di chuyển càng lúc càng nhanh. Châu Tồn Thú cuối cùng không nhịn được, vừa an ủi bản thân vừa rê.n rỉ.

Có khoảnh khắc Chung Khâu Duyên không còn ý thức được mình đang làm gì, chỉ có cảm giác đỉnh đầu đột nhiên trống rỗng. Cậu tóm lấy Châu Tồn Thú vừa hôn vừa cắn, mặc kệ việc Châu Tồn Thú đã bắt đầu kêu: “Được rồi, Chung Khâu Duyên. Á, em dừng một chút.”

Cậu chẳng nghe thấy gì cả, trong đầu chợt nhớ tới câu “không thử sao biết” kia. Giờ cậu có thể coi như đã biết rồi. Sau khi bắn ra một lần, Chung Khâu Duyên lại ôm Châu Tồn Thú đòi thêm lần nữa. Châu Tồn Thú sức yếu, làm xong một lần là cơ thể đã không còn chút sức lực nào. Chân anh dạng mở, người tựa vào đầu, gò má còn chưa bớt ửng đỏ. Chung Khâu Duyên lại bắt đầu g.ặm c.ắn đùi trong của Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú tách đầu Chung Khâu Duyên ra, nói: “Chung Khâu Duyên, em là chòm sao Song Tử tuổi Chó đúng không. Đừng cắn nữa. Á, bảo em đừng cắn…”

Đêm đó, mãi tới khi Châu Tồn Thú nức nở nói: “Anh mệt thật rồi. Đã bảo em là mệt rồi.” Chung Khâu Duyên cuối cùng cũng dừng lại, ôm Châu Tồn Thú hôn lên tóc anh rồi bảo: “Cục cưng phải tăng cường rèn luyện cơ thể có biết không. Nếu không cuộc sống hạnh phúc sau này của chúng ta…”

Châu Tồn Thú đá một cái vào bắp chân cậu.

Đêm đó khi ngủ, Châu Tồn Thú đã buồn ngủ tới díp mắt, Chung Khâu Duyên vẫn ôm anh thủ thỉ: “Em hưng phấn quá không ngủ được. Đây là đêm đầu của em đó anh ơi. Cực kỳ có ý nghĩa. Để em xem lịch trên điện thoại, hôm nay là ngày bao nhiêu tháng bao nhiêu.”

Châu Tồn Thú nhắm mắt lại, gật đầu lấy lệ. Chung Khâu Duyên lại bắt đầu kéo mặt anh sang hôn tới tấp, nói với giọng bất mãn: “Sao anh ngủ với người ta xong lại có thái độ như này. Thật là.”

Châu Tồn Thú về sau không biết bản thân thiếp đi từ lúc nào. Chung Khâu Duyên vẫn luôn ôm anh không buông. Nửa đêm tỉnh giấc, Châu Tồn Thú bị Chung Khâu Duyên ôm tới nóng nực, suýt ngạt thở. Chung Khâu Duyên thì ngủ chẳng hay biết gì. Ngay cả trong giấc ngủ, khóe mắt cậu cũng cong cong, không biết gặp được giấc mơ nào đẹp.

Châu Tồn Thú cựa mình, Chung Khâu Duyên lập tức như con cua, kéo anh về phía mình rồi ôm chặt hơn nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com