Bọn họ ở lại thôn Chung Gia tầm ba, bốn ngày, Khâu Tuyết Mai vui vẻ tìm đủ loại rau cỏ tươi mới, nấu cho họ ăn không lặp lại món nào suốt mấy ngày. Tối hôm trước ngày họ rời đi, cơm nước xong xuôi, Chung Khâu Duyên đi giúp Chung Bảo Thần sửa đồ gì đó, Châu Tồn Thú ngồi trên tấm phản hóng gió ở sân trước, mặc áo khoác nhung tăm của Chung Khâu Duyên, tận hưởng làn gió đêm.
Khâu Tuyết Mai ngồi xuống bên cạnh anh, cầm tay anh ngắm nghía một lúc rồi bảo: “Cháu vẫn gầy quá. Cứ như chưa từng được ăn no ấy, không thể được.”
Châu Tồn Thú mỉm cười. Không phải anh không được ăn no mà là ăn không vào, có khoảng thời gian ngay cả ăn cơm cũng là đau khổ. Khâu Tuyết Mai cúi đầu trở qua trở lại bàn tay đầy đặn của mình, nói: “Có phải vì quá rộng lượng nên người cô mới mập không ta? Có điều Chung Khâu Duyên giống cô, có chuyện gì cũng không thích để trong lòng. Nó chưa bao giờ kể nó sống ở thành phố có tốt không, lúc về luôn là dáng vẻ vô tư, hào sảng đó. Làm tài xế xe buýt ấy hả, cũng không phải công việc nhàn hạ gì, nhưng nó cảm thấy rất tốt…”
Khâu Tuyết Mai hỏi Châu Tồn Thú: “Liệu cháu có biết cuộc sống ở thành phố của nó có tốt hay không?”
Châu Tồn Thú cũng nhìn bà.
.
Hôm sau, trên đường trở về, Chung Khâu Duyên hỏi Châu Tồn Thú: “Hôm qua em quên hỏi. Lúc tối Khâu Tuyết Mai lôi kéo anh nói chuyện gì mà nói cả nửa ngày vậy?”
Châu Tồn Thú đáp: “Lúc sau cô cứ kể mãi rằng cô đã tốn bao nhiêu công sức để giảm cân, thế nhưng vẫn mập như thổi bóng bay vậy. Cô nói một lúc rồi khóc.”
Chung Khâu Duyên phì cười, bảo: “Bà ấy toàn vừa ăn uống lung tung vừa giảm cân.”
Khi về tới khu Thân Thân, Lưu Tiểu Anh đã ở nhà rồi. Bà vừa tắm xong, đang ngồi một mình ở sofa xem tin tức buổi sáng. Chung Khâu Duyên vội vàng vào phòng Châu Tồn Thú thay đồng phục, sau đó xuống tầng, lái xe đi làm. Trước khi ra cửa, cậu “chụt” một cái lên má Châu Tồn Thú, nói: “Ở nhà ngoan nhé.”
Châu Tồn Thú vẫy tay với cậu.
.
Hôm đó không biết có phải lái xe từ thôn về từ sáng sớm nên mệt mỏi hay không, Chung Khâu Duyên có chút không được tập trung. Đi được nửa đường thì đột nhiên có một chiếc xe phóng lên, cậu phải phanh gấp. Tất cả hành khách trên xe đều ngã về trước, có vài hành khách đứng phía trước còn càu nhàu chửi bới.
Đến chiều tối, Chung Khâu Duyên xảy ra xung đột với một vị hành khách. Bình thường cậu rất hiếm khi mở miệng nói lại khi khách mắng chửi, quy định không cho phép làm vậy, Chung Khâu Duyên cũng không phải người nóng tính. Thế nhưng hôm nay cậu lại nổi nóng, ngồi ở ghế tài xế cãi cọ với người ta. Một khi đã cãi nhau thì vấn đề lại thành lớn. Hành khách khiếu nại là cậu bị phạt tiền, phải báo cáo kiểm điểm với lãnh đạo. Vậy nên tối đó, phải rất muộn Chung Khâu Duyên mới lái xe về nhà.
Lúc cậu dừng xe dưới chân tòa nhà đơn nguyên III của khu nhà Thân Thân, Châu Tồn Thú vẫn đang ngồi dưới chân nhà, trên ghế của hai ông “trứng hai lòng” chờ cậu cùng ăn cơm tối. Chung Khâu Duyên ngồi ở ghế lái điều chỉnh cảm xúc, khi xuống xe thì lại cười toe toét. Cậu đi tới, cúi người hỏi Châu Tồn Thú: “Không phải kêu anh cứ ăn trước, đừng đợi em sao?”
Châu Tồn Thú lắc đầu, nói: “Ngoại ăn trước rồi, anh đợi em.”
Chung Khâu Duyên kéo anh lên tầng. Đèn hàng lang ở tòa nhà đơn nguyên III lúc có lúc không, Chung Khâu Duyên đi phía trước Châu Tồn Thú như một cái bóng di động. Châu Tồn Thú đi phía sau, kể cậu nghe chuyện chiều nay lúc ông Nhị Hoàng xuống cầu thang thì bị trẹo chân, đã được xe cấp cứu chở đi, Chung Khâu Duyên ậm ừ đáp lại. Lúc tới cửa tầng năm, Châu Tồn Thú nhéo nhẹ mu bàn tay của Chung Khâu Duyên, hỏi: “Hôm nay không vui sao?”
Chung Khâu Duyên quay đầu lại, ôm eo Châu Tồn Thú, nói: “Em uất ức chết đi được.”
Châu Tồn Thú xoa mặt cậu, hỏi: “Ai bắt nạt Đô Đô nhà chúng ta thế?”
Chung Khâu Duyên kể lại chuyện xảy ra lúc ban ngày, hai người ôm nhau trước cửa không chịu vào nhà. Sau cùng, Lưu Tiểu Anh đẩy cửa định đi tìm bọn họ, một người trong nhà và hai người ngoài nhà đều giật mình. Lưu Tiểu Anh ôm ngực, kêu: “Tôi lại sắp ngất rồi, sắp ngất rồi.”
Chung Khâu Duyên đỡ bà, nói: “Bà đừng ngất, đừng dọa người ta chứ.”
Lưu Tiểu Anh mắng: “Hai đứa bay mới là dọa người ấy, cũng không vào nhà ăn cơm đi, từ sáng đến tối cứ âu âu yếm yếm. Gặp mặt là như… như hai miếng kẹo dẹo giống con sâu ấy ấy[1], dính chặt lấy nhau, đúng thật là.”
Châu Tồn Thú đỏ mặt phì cười. Chung Khâu Duyên ầm ĩ: “Bà hâm mộ đúng không, cái bà này.”
Lưu Tiểu Anh chống nạnh: “Tôi mà thèm hâm mộ cậu á. Lúc tôi yêu đương cậu còn chưa là cái phôi thai đâu…”
Châu Tồn Thú làm người giảng hòa ở giữa, kéo hai người vào nhà.
.
Tối đó, trước khi đi ngủ, Chung Khâu Duyên cong mông đòi hôn anh. Châu Tồn Thú ngăn lại, nói: “Tối qua lúc cô hỏi anh, em sống ở thành phố có tốt không, anh phát hiện anh không dám trả lời là tốt hay không tốt, vì em không nói cho anh biết cuộc sống của em có tốt hay không.”
Chung Khâu Duyên nhìn anh. Châu Tồn Thú nói tiếp: “Em có thể kể với anh. Anh cũng là người đã trưởng thành, không cần bảo vệ anh quá mức, anh không sao.”
Châu Tồn Thú thì thầm bên tai Chung Khâu Duyên: “Anh cũng muốn bảo vệ chồng nhỏ của anh.”
Chung Khâu Duyên lập tức ngồi bật dậy, nói: “Anh gọi lại lần nữa đi.”
Châu Tồn Thú dùng chân đá nhẹ áo ngủ của Chung Khâu Duyên, gọi: “Chồng ơi.”
Chung Khâu Duyên cởi phăng áo ngủ của mình, áp người lại sát Châu Tồn Thú: “Em vẫn muốn nghe thêm lần nữa.”
Châu Tồn Thú li.ếm tai cậu, gọi khẽ: “Chồng ơi.”
.
Châu Tồn Thú mở chiếc điện thoại đã hai năm không dùng tới. Rất nhiều tài khoản ứng dụng đều đăng nhập thất bại, nhiều cái ngay cả mật khẩu anh cũng đã quên. Hòm mail chật cứng thư rác, chỉ có thư nhắc nhở của ngân hàng là tháng nào cũng hỏi thăm anh. Anh đăng nhập vào ứng dụng mạng xã hội, tin nhắn ào ào kéo tới như những bông tuyết. Châu Tồn Thú đặt điện thoại lên bàn ăn, nhìn những chấm đỏ phủ kín màn hình. Tất cả những mối quan hệ xã hội trong cuộc đời của một người có thể được trực quan hóa bằng cách này đây.
Châu Tồn Thú không xem tin nhắn mà Châu Minh và Tề Lan Hương gửi tới, còn lại là một số bạn bè và đồng nghiệp mà ngày trước thường liên lạc. Có rất nhiều người trong danh sách dù anh đã biến mất hai năm, họ cũng không nhận ra.
Anh mở một số tin nhắn, xóa bớt một số, dành cả buổi chiều để đọc chỗ tin nhắn tích lũy. Về sau Châu Tồn Thú kể với Chung Khâu Duyên rằng anh không trả lời tin nhắn của bất kỳ ai, đến cuối chỉ nhắn một lời giải thích ngắn gọi cho người bạn cũ kiêm đồng nghiệp – Thi Thục Nguyên.
Thi Thục Nguyên rất nhanh đã nhắn trả lời anh: [ Tôi cũng thật sự muốn vứt bỏ đống chuyện khốn nạn này rồi biến mất khỏi thế giới. Được rồi, có thể gặp nhau nói chuyện không? ]
Châu Tồn Thú hẹn cô cuối tuần gặp mặt. Thi Thục Nguyên hiện đang mở một công ty trong nước của riêng mình. Lúc đến, cô mặc một bộ váy lông liền thân, hùng hổ đẩy cửa bước vào quán cà phê trong thời tiết gần 0 độ.
Châu Tồn Thú hỏi: “Ngoài trời không phải âm u lắm sao. Cậu đeo kính râm để chống bụi à?”
Thi Thục Nguyên kêu lên: “Đừng có vừa gặp đã châm chọc chứ cái ông này.”
Châu Tồn Thú mỉm cười. Họ nhất thời không biết nói gì, Thi Thục Nguyên gõ lên bàn, nói: “Trước đây, sau khi ông rời đi, xảy ra chuyện gì, tôi cũng có nghe được loáng thoáng. Ông cũng biết tôi không phải những người khác. Theo tôi nghĩ ấy hả, con người thật ra ngay cả trốn tránh cũng cần dũng khí. Bây giờ ông lại một lần nữa bước ra, đó cũng là một sự dũng cảm khác. Vậy ông nghĩ sao?”
Châu Tồn Thú nhấp một ngụm cà phê, rồi thè lưỡi, nói: “Giờ không quen uống thứ này.”
Anh cúi đầu nhìn xoáy nước nhỏ trong tách cà phê. Một lúc sau, ánh nắng xuyên qua đám mây, hắt qua cửa kính, chiếu xuống bàn tay của Châu Tồn Thú.
Thi Thục Nguyên làu bàu: “Trời không phải nắng rồi đó sao. Tôi đeo kính râm thì sao…”
Châu Tồn Thú ngẩng đầu, cười nói: “Giờ tôi có một cuộc sống mà tôi vô cùng, vô cùng muốn vun vén thật tốt.”
Anh ngượng ngùng mỉm cười với Thi Thục Nguyên.
Chú thích:[1] Kẹo dẻo hình sâu: