Châu Tồn Thú quyết định sẽ giúp đỡ dự án của Thi Thục Nguyên một thời gian, để lấy lại cảm giác làm việc. Ngày đầu anh rời nhà đi làm, Chung Khâu Duyên chở Châu Tồn Thú tới dưới chân tòa nhà văn phòng của Thi Thục Nguyên. Lúc Châu Tồn Thú xách túi laptop xuống xe, Chung Khâu Duyên thở dài, nói: “Em có cảm giác bất an như con cái rời nhà đi học vậy.”
Châu Tồn Thú cười đáp: “Bố ơi, lái xe cẩn thận nhé.”
Anh vừa tới văn phòng, Chung Khâu Duyên đã nhắn tin cho anh: “Ở trường mẫu giáo thấy không vui thì gọi bố nhé, bố sẽ tới đón con.”
Châu Tồn Thú cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại rồi nhoẻn miệng cười. Thi Thục Nguyên búng tay trước mặt anh, nói: “Đừng ngẩn ngơ nữa. Tư bản như tôi không thể trơ nhìn nhân viên lén lười biếng được.”
Châu Tồn Thú ngồi vào bàn làm việc đã được dọn sạch để dành cho mình. Anh vào trạng thái làm việc nhanh hơn bản thân anh tưởng tượng. Buổi sáng, sau khi họp cùng đội ngũ của Thi Thục Nguyên và làm rõ các đầu công việc được giao cho mình, anh lập tức bắt tay vào việc. Đến giờ ăn trưa, Thi Thục Nguyên hỏi anh có thích nghi được không.
Châu Tồn Thú đáp rằng cũng tạm ổn. Trước đây khi ngồi làm việc ở văn phòng cùng hai chiếc máy tính để bàn và một chiếc laptop, máy sưởi trong phòng cũng bật hết công suất như này, anh thường cảm thấy bản thân giống như một miếng khoai lang khô bị sấy quá mức, đang nhăn nheo và co quắp lại, bị rút sạch đến cả chút hơi nước cuối cùng. Thế nhưng hiện tại anh không còn cảm giác ấy nữa. Làm việc một thời gian dài quả thực rất dễ dẫn tới kiệt sức, cần nghỉ ngơi, anh bèn đứng dậy đi vào phòng pantry.
(Phòng pantry: nơi để các nhân viên có thể nghỉ ngơi, ăn uống, sử dụng trà, café hoặc đơn giản là tán gẫu với nhau)
Phòng pantry là một không gian nhỏ được bao quanh bởi những tấm kính trong suốt màu trà xanh, bên trong có hai bộ bàn ghế. Trong các ô làm việc được ngăn vách, mọi người đều không trao đổi nhiều với nhau, nền nhà được trải một tấm thảm mỏng, có nhân viên dọn dẹp đang tưới nước cho mấy chậu cây cảnh lớn ở bên cạnh. Đến lúc hoàn hồn, Châu Tồn Thú mới nhớ ra, anh đã không còn ở giữa đống sách tại tầng năm, đơn nguyên III, khu Thân Thân nữa rồi. Anh thật sự đã lại bắt đầu bước chân vào xã hội và đi làm.
Hôm đó sau khi tan làm thì đã hơn bảy giờ. Châu Tồn Thú xuống tầng, xe Chung Khâu Duyên đang đỗ dưới chân tòa nhà. Châu Tồn Thú ngồi vào vị trí phụ lái, Chung Khâu Duyên lôi ra một hộp bánh nấm choco nhét vào lòng anh rồi bảo: “Phần thưởng cho cục cưng nhà ta.”
Châu Tồn Thú rất vui vẻ, như được trao thưởng vậy. Trong lúc Chung Khâu Duyên lái xe về nhà, anh bóc vỏ hộp bánh, bắt đầu ăn. Chung Khâu Duyên nói: “Lát nữa thể nào Lưu Tiểu Anh cũng sẽ bảo, cơm thì không ăn, toàn ăn quà vặt thôi.”
Châu Tồn Thú mỉm cười, nhét một miếng bánh nấm choco vào miệng cậu.
.
Hôm đó Châu Tồn Thú có lẽ đi làm về mệt nên bữa tối vẫn ăn rất nhiều, ngủ cũng rất say. Lưu Tiểu Anh ngồi ở sofa vừa ngâm chân, vừa ngoái đầu nhìn Châu Tồn Thú và Chung Khâu Duyên đang ngồi ăn tối bên chiếc bàn ăn nhỏ hình vuông. Chung Khâu Duyên ăn được một lúc là sẽ gắp chút thịt cho Châu Tồn Thú theo thói quen. Bọn họ ngồi dưới chiếc đèn thả trần tỏa ánh sáng vàng ấm áp, không biết đang tán gẫu chuyện gì, cứ thể thong thả dùng bữa.
Lưu Tiểu Anh nhìn căn hộ có phần bong tróc đã gần già bằng bà này, mấy năm trước nhà trên tầng sáu bị rò rỉ ống nước, khiến trần nhà bà bị dột thành hai mảng mốc lớn, mềm nhũn. Bốn người con của bà có lần hỏi bà có muốn sửa sang lại không. Lưu Tiểu Anh nghĩ, có sửa sang cho sáng sủa hơn thì cũng để làm gì đâu. Bà vẫn thích sống trong căn nhà cũ kỹ tới bong tróc, chất đầy đồ đạc này của mình.
Những thành tựu của bà cũng được đặt trong phòng khách của căn nhà này. Bằng khen và cúp chất đầy một chiếc tủ thấp, một tấm ảnh đại gia đình dịp đại thọ tám mươi. Đó là cuộc đời trọn vẹn của Lưu Tiểu Anh.
.
Một tháng sau, Châu Tồn Thú lần đầu theo Thi Thục Nguyên đi gặp khách hàng. Tiện dịp, anh bèn tan làm về sớm. Vừa vào cửa, trong bếp không có tiếng động gì, chiếc nồi cơm điện mập mạp cũng trống không. Châu Tồn Thú gọi: “Ngoại ơi?” Không ai trả lời anh.
Châu Tồn Thú mở cửa phòng của Lưu Tiểu Anh. Sáng nay anh với Chung Khâu Duyên vội đi làm nên không để ý xem buổi sáng Lưu Tiểu Anh có ra ngoài tập thể dục sáng hay không. Bà vẫn nằm trên giường, đã ra đi trong yên lặng. Châu Tồn Thú đứng bên cạnh giường, nhìn bà ngoại mắt nhắm nghiền, vẫn như đang chìm trong giấc ngủ.
Sau đó mấy hôm, khi thu dọn di vật, Châu Tồn Thú phát hiện ra một lá thư dành cho mình đã được viết từ rất lâu đặt trong ngăn kéo bàn luyện chữ của Lưu Tiểu Anh. Trong thư, bà ngoại viết:
Tồn Thú, nếu con đọc được lá thư này, có nghĩa là bà ngoại đã đi gặp ông ngoại con rồi nhỉ? Hai năm nay, Ngoại thật sự rất vui, Ngoại nói thật đấy. Trong lúc Ngoại ở bên cạnh con, không phải con cũng đang ở bên cạnh Ngoại sao. Dì con toàn nói Ngoại thiên vị con nhưng thật ra không phải, Tồn Thú à. Hôm đó cho dù là đứa cháu ngoại nào, trai hay gái, ngồi dưới nhà Ngoại thì Ngoại đều sẽ đối xử như vậy. Ngoại cũng chỉ có thể làm được nhiêu đó thôi. Dạo này Ngoại cứ nhớ về thời con nhỏ, sống ở nhà Ngoại. Ông ngoại con đạp xe chở Ngoại dừng lại dưới tầng, con sẽ nằm bò trên ban công gọi “Ông ngoại, bà ngoại!”, sau đó trốn mất, trốn để bọn ta không tìm được. Thế nhưng Ngoại nhất định sẽ tìm ra con, dù con trốn sau rèm cửa sổ, trong nhà vệ sinh hay chui vào tủ quần áo. Lúc đó con sẽ reo lên ngạc nhiên rồi nhào ra, cười ôm lấy Ngoại. Ngoại thích khi con cười.
Tồn Thú, Ngoại đã lập di chúc, sau khi Ngoại chết, căn nhà này sẽ để lại cho con. Dù mọi người có nói Ngoại thiên vị hay sao cũng được. Ngoại chết rồi, Ngoại không bận tâm tới chúng nó đâu. Còn có thẻ ngân hàng trước đây con giao cho Ngoại, được để ở hộp trang sức nhỏ trong tủ quần áo của Ngoại, tiền trong đó đều chưa ai động vào.
Cháu yêu của Ngoại, con phải sống trong căn nhà của Ngoại nhé, có vậy Ngoại mới có thể tìm được con.
Lưu Tiểu Anh.
Châu Tồn Thú cầm lá thư ấy, ngồi mãi ở chiếc ghế xếp ngoài ban công. Rồi anh lại nhìn thấy hộp lá trà được dọn sạch sẽ bên cạnh, nhìn chằm chằm chiếc cửa sổ hướng ra ban công. Mới mấy hôm trước Lưu Tiểu Anh còn cùng anh đứng ngẩn ngơ dựa vào lan can ban công, nói: “Khu nhà trước mặt xây xong thấy bảo giá nhà đắt lắm, Ngoại thấy vào sống thì chẳng khác gì nhau cả. Ngoại sống trong căn nhà nhỏ cũ nát này cũng rất thoải mái…”
Trong tấm ảnh đại gia đình, Lưu Tiểu Anh mặc một bộ váy liền màu đỏ hoa hồng, ngồi ngay ngắn nhìn vào ống kính. Vì làm giáo viên lâu năm nên khi không cười, bà toát lên một vẻ nghiêm khắc. Châu Tồn Thú đứng dậy, khom người nhìn xuống dưới.
Mười mấy năm trước, Tề Vấn Thiên đạp chiếc xe đạp ọt ẹt chở Lưu Tiểu Anh về nhà. Bọn họ dừng xe dưới chân nhà, không rõ đang cãi vã chuyện gì.
Nước mắt Châu Tồn Thú trào ra. Tề Vấn Thiên làu bàu: “Mưa sao?” Lưu Tiểu Anh hung dữ nói: “Vậy mau về nhà thu quần áo đi, thật là!”
Châu Tồn Thú khẽ gọi xuống dưới tầng: “Ông ngoại, bà ngoại…”