Khi lái xe ngang qua địa chỉ cũ của quán đồ xào kia, Chung Khâu Duyên dừng lại ven đường, quan sát một lúc lâu. Bên trong đã được dọn sạch, biển hiệu cũ vẫn treo trên cửa. Nơi này về sau sẽ là quán ăn của cậu. Chung Khâu Duyên cảm thấy thật khó tin.
Mấy hôm nay, cậu đã nấu cho Châu Tồn Thú vài món dự định sẽ là những món đặc trưng chủ đạo để sau kinh doanh như cơm hấp nấm non cùng nấm dại, cơm độn hạt dẻ bí đỏ, pad thai… Anh không biết Chung Khâu Duyên kiếm đâu ra được nước mắm garum, mì xào có vị ngon vô cùng. Hôm đấy anh còn kêu Chung Khâu Duyên làm thêm một phần rồi đóng gói vào hộp cơm heo hồng, mang tới cho Thi Thục Nguyên nếm thử. Thi Thục Nguyên cười bảo: “Heo hồng nhỏ của ông nấu nướng tốt phết đấy.”
(Nước mắm garum: một loại nước mắm của người Hy Lạp)
Châu Tồn Thú nhắc lại: “Đừng gọi em ấy là heo hồng nhỏ.”
Cùng lúc đấy, “heo hồng nhỏ” Chung Khâu Duyên đang dẫn A Sơn và Đại Ngư tới trước quán, chỉ tay khoe khoang với họ: “Mặt bằng anh chọn, mở quán cho tao, ngay cả việc quán sẽ trông thế nào cũng thiết kế hết cho tao rồi.”
Đại Ngư “ồ òa”, nói: “Hơi giống mấy bộ truyện đại gia bao nuôi nhỉ.”
Chung Khâu Duyên cãi: “Đây là tình yêu được tình bằng đơn vị mét vuông, hiểu chưa.”
Đại Ngư quay sang nói với A Sơn: “Tao bảo mà, thằng này kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.”
Chung Khâu Duyên mắng: “Tao ngốc chỗ nào chứ.”
Khi quán ăn chính thức khởi công tu sửa, Chung Khâu Duyên hàng ngày vẫn lái xe buýt, để dân thất nghiệp Đại Ngư giúp giám sát thi công.
Cùng khoảng thời gian đó trường tiểu học Thực Nghiệm Thành Nam ở phía bên kia đường cùng bắt đầu khởi công mở rộng sau lễ kỷ niệm 35 năm, một năm sau sẽ đổi địa chỉ cùng trường Trung học số 1 của thành phố. Nghe nói có thầy bói bảo phong thủy ở đường Tháng Mười tốt hơn, có lợi cho việc gia tăng tỷ lệ đỗ đại học.
Tóm lại, năm học đó, học sinh trường Trung học số 1 bắt đầu đi học tại đường Tháng Mười. Đồng phục mùa thu là áo khoác gió màu xanh đậm, làm bằng chất liệu tạo tiếng “sột soạt”. Đám học sinh như một dòng sông tuôn ra từ cổng trước dưới ánh sáng nhợt nhạt buổi hoàng hôn, chảy qua đường rồi tới quán ăn nhỏ xinh đẹp bên kia đường để ăn uống. Khi mùa hè oi ả, chúng cũng sẽ hẹn nhau ở quán ăn đó, vừa nhâm nhi đá bào dưa hấu trộn sữa, vừa làm bài tập về nhà. Thời cấp Ba mơ màng lén lút yêu đương ở đây, thất tình rồi cũng ngồi đây.
Rất nhiều học sinh của trường Trung học số 1 đều nhớ mãi về quán ăn này. Quán tên “Canh nóng, bánh mềm” nhưng lại không bán canh cũng chẳng bán bánh mì. Hàng tháng đều có thực đơn đặc biệt, món cơm hấp nấm non cùng nấm dại giới hạn theo mùa hay món pad Thai đặc trưng đều ngon tuyệt. Ông chủ đứng phía sau quầy chế biến, xới cơm từ một nồi đất màu gỗ cỡ siêu lớn, hương thơm của nấm hấp cách thủy lan tỏa khắp gian phòng nhỏ. Rất nhiều năm về sau, học sinh trường Trung học số 1 trở thành những người trưởng thành mệt lử vì ra sức làm lụng trong xã hội, sẽ có những khoảnh khắc sau khi tan làm, trong buổi hoàng hôn nặng trĩu, bỗng chợt nhớ về thời cấp Ba, cũng nhớ về hương thơm của món cơm hấp nấm non cùng nấm dại.
Thời điểm “Canh nóng, bánh mềm” mới khai trương, Đại Ngư tới hỗ trợ công việc phục vụ một thời gian. Đoạn hiên nhỏ ở cửa ra vào vốn được Châu Tồn Thú thiết kế để thuận tiện cho khách hàng đứng đợi chỗ ngồi hoặc người đi ngang qua nghỉ chân sử dụng. Thế nhưng, từ sau khi hai ông “trứng hai lòng” phát hiện ra chỗ này, sáng tinh mơ mỗi ngày đều vác bàn cờ vây tới đây chơi cờ. Chung Khâu Duyên đặt hai cốc trà lúa mạch lớn cho hai ông, họ có thể ngồi vậy cả buổi sáng.
Châu Tồn Thú tan làm, đẩy mở cửa quán ăn, len lỏi vào rồi ngồi cùng nhóm học sinh cấp Ba ở quầy khách. Chung Khâu Duyên đưa cho anh một ly nước, hỏi: “Xin hỏi khách đây muốn dùng món gì?”
Châu Tồn Thú vừa định lên tiếng, hai cô bé nữ sinh cấp Ba bên cạnh vừa nhìn màn hình điện thoại vừa ré lên, kêu luôn miệng: “Đẹp trai quá, đẹp trai quá.”
Chung Khâu Duyên dựa lại gần Châu Tồn Thú: “Thực đơn bí mật được không?” Châu Tồn Thú gật đầu.
Một lát sau, Chung Khâu Duyên bê ra một bát cơm rang cho Châu Tồn Thú, bên trong có măng tươi đang vào mùa, thịt ướp đặc chế, nấm hải sải cùng một vài loại rau theo mùa khác. Mấy học sinh cấp Ba bên cạnh đều quay sang nhìn, Chung Khâu Duyên gõ lên quầy chế biến, nói: “Mấy đứa tan học không mau về nhà làm bài đi, rảnh thế hả.”
Mấy học sinh cấp Ba kia bĩu môi, quay đầu lại, nhìn vào màn hình điện thoại. Bọn họ dọn sạch phần cơm của mình xong sẽ ngồi lại thêm một lúc, sau đó như chim non ríu rít bay tới lớp học thêm gần đấy. Có đôi lúc, tám giờ đóng cửa quán, Chung Khâu Duyên sẽ đứng bên cạnh bể kính cá vàng ở tầng hai nhìn xuống, có thể trông thấy nhóm học sinh cấp Ba quen thuộc lưng đeo ba lô, tay cầm những điện thoại treo đầy đồ trang trí kêu leng keng, vừa trò chuyện vừa chạy tới ga tàu điện ngầm để về nhà. Sáu giờ hơn sáng hôm sau, chúng lại từ đủ các góc ngách của thành phố, lờ đờ tới trường.
Chung Khâu Duyên và nhân viên mới của quán dọn dẹp xong xuôi, tắt đèn, lướt qua bọn họ xuống tầng rồi đi bộ về khu Thân Thân. Châu Tồn Thú dạo gần đây đang rèn luyện cơ thể, ra ngoài chạy bộ tầm ba mươi phút tới một tiếng. Sau khi tắm rửa xong, anh sẽ ngồi xếp bằng ở sofa, xem laptop của mình. Tháng trước, Thi Thục Nguyên rủ anh nhập hội. Châu Tồn Thú nhoài người trên lan can cầu lửng, mỉm cười nói với Thi Thục Nguyên: “Sếp à, nếu công việc quá mệt mỏi thì tôi có thể chạy mất bất cứ lúc nào đấy, cậu biết tôi mà. Hơn nữa giờ có người nuôi tôi rồi.”
Thi Thục Nguyên cười mắng: “Có thấy buồn nôn không vậy!”
Người nuôi Châu Tồn Thú về tới nhà, cởi giày rồi lướt tới sofa, ôm eo Châu Tồn Thú, dụi vào mặt anh, nói: “Sao em về không nhìn em tẹo này, chỉ nhìn máy tính thôi. Giận nha, giận nha.”
Châu Tồn Thú bất đắc dĩ: “Để anh gửi nốt email này.”
Chung Khâu Duyên vẫn ở đó làu bàu vô hạn tuần hoàn: “Giận nha, giận nha…”
Châu Tồn Thú vỗ nhẹ lên đầu cậu, nói: “Tắt máy, đừng quấy nữa.”
Chung Khâu Duyên tủi thân ngậm miệng lại, đứng lên rồi chạy ra ban công. Châu Tồn Thú cuối cùng cũng hoàn thành công việc của mình, gập máy tính lại, đi ra ban công, nhéo nhẹ mặt Chung Khâu Duyên: “Bật máy.”
Chung Khâu Duyên nhỏ giọng làu bàu: “Giận.”
Hai người cùng nhoài người trên ban công, nhìn khu chung cư sắp cất nóc phía đối diện. Thời gian cứ thế trôi. Châu Tồn Thú ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, sau đó bảo rằng trong không khí có mùi nước nho. Chung Khâu Duyên bảo chờ thêm nửa tháng nữa, Khâu Tuyết Mai hẳn sẽ mang nguyên cả thùng nho tới cho bọn họ.
Bà sẽ xuống xe tải lúc chập tối đông người chen chúc, ôm hai thùng nho đẩy cửa bước vào quán ăn của Chung Khâu Duyên, sau đó sẽ ngồi nghỉ ở chỗ cửa sổ mà bà và Lưu Tiểu Anh từng ngồi. Bà sẽ ngoảnh sang nhìn đám học sinh của trường Trung học số 1 đang túm năm tụm ba ở chỗ quầy khách, ngước lên trò chuyện với Chung Khâu Duyên dưới hai chiếc đèn thả hình đám mây, hỏi thăm về lịch sử tình trường của Chung Khâu Duyên với những đôi mắt sáng lấp lánh. Cứ thế, chuyện tình cảm của ông chủ quán “Canh nóng, bánh mềm” được tam sao thất bản, lưu truyền từ lớp 12 đến lớp 10, từ năm học này tới năm học khác ở trường Trung học số 1, liên tục thay đổi chi tiết. Thế nhưng còn rất nhiều chi tiết khác, những nguyên nhân hậu quả sâu bên trong, trước mắt chỉ tôi và bạn biết, đừng kể với đám học sinh cấp Ba cái gì cũng tò mò đấy nhé.
Hiện tại, tôi sẽ kể bạn nghe một câu chuyện cuối. Tại một vùng đất ở một hành tinh trong vũ trụ, trên một con phố tại một thành phố ở một đất nước nọ, phía sau cánh cửa sổ của một căn hộ nằm trên tầng năm, có một mối tình đẹp đẽ đang cư ngụ tại đây và mãi mãi về sau.
.: HẾT :.