Canh Nóng, Bánh Mềm

Chương 28: Ngoại truyện 01. Khâu Tuyết Mai



Năm 26 tuổi sau khi mất chồng, Khâu Tuyết Mai đã ngộ ra được một chân lý: Trái ngược với đau khổ không phải niềm vui, trái ngược với đau khổ là sự yên ổn. Chờ khi đau khổ tới, con người sẽ hết sức hoài niệm về những ngày tháng yên ổn, nhàm chán đã qua. Bà của khi ấy là như vậy.

Sau khi lo liệu xong cho tang lễ, bà cõng Chung Khâu Duyên mười một tháng tuổi quay về nhà mẹ ruột ở nhờ. Trong căn nhà dùng vách gỗ chia gian, bà được ngăn cho một phòng nhỏ rất nhỏ. Căn phòng không có cửa sổ, chút ánh sáng len lỏi qua kẽ vách ngăn, có thể trông thấy bụi li ti trong không khí.

Khâu Tuyết Mai chuyển máy khâu vào phòng, mỗi ngày đều ở trong phòng làm chút công việc lặt vặt nhận được từ tiệm may. Máy khâu đè lên vải, Chung Khâu Duyên mũm mĩm lật người trên giường. Có lúc Khâu Tuyết Mai cứ làm việc như vậy tới nửa đêm, con nhỏ ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi khóc. Bà bèn đứng lên ôm đứa bé một lúc, chờ Chung Khâu Duyên yên lặng thì lại ngồi về chỗ, tiếp tục công việc.

Cũng bắt đầu từ năm 26 tuổi ấy, Khâu Tuyết Mai dần béo lên như thổi bóng bay, béo đến mức không còn nét thiếu nữ nào, trên người chỉ còn mùi vải bông dày và phấn vẽ vải. Bà bón sữa cho Chung Khâu Duyên xong thì ra bên ao nước giặt quần áo cho hai người, sau khi về sẽ quan sát sắc mặt bố mẹ rồi ngồi xuống ăn mấy miếng cơm đơn giản.

Mẹ bà ngày nào cũng hỏi bà còn ý định tái hôn hay không, nếu muốn tái hôn sao còn tha lôi thằng con về nhà. Khâu Tuyết Mai lau chiếc trán đầy mụn của mình, không biết nên trả lời thế nào. Bà bèn há to, nhét cơm vào miệng, nhét xong thì chạy vào trong phòng. Lúc đó, Chung Khâu Duyên vừa mới tỉnh dậy, mở to đôi mắt cươì, vươn bàn tay nhỏ xíu nắm lấy Khâu Tuyết Mai, hình như đã gọi một tiếng: “Mama…”

Đây là lần đầu tiên Chung Khâu Duyên cất tiếng nói. Khâu Tuyết Mai lặng người, bỗng ngồi bệt xuống đất rồi òa khóc. Bà ôm ngực, những mạch máu trong tim như đang quấn vào nhau, vừa đau vừa xót. Bà khóc mãi, Chung Khâu Duyên cũng khóc theo. Trong căn phòng ấy chất đầy những mảnh vải vụn không nguyên vẹn. Giữa đống vải, một người phụ nữ đang ngồi khóc nức nở..

Hai mươi năm sau, Khâu Tuyết Mai lại ngồi khóc lớn trên tấm phản hóng mát trong sân nhà. Bà vốn đã dốc lòng nuôi lớn Chung Khâu Duyên, chỉ duy nhất hy vọng rằng cậu sẽ có một gia đình bình thường và ổn định, tốt nhất là có thể sinh một trai một gái, vậy là đủ rồi. Sau khi khóc đến mệt lả, bà ngồi ngây người ở đó hồi lâu.

Vài ngày sau, trong buổi sinh hoạt của nhóm hỗ trợ người có con là người đồng tính, bà vừa nhéo ngón tay mập mạp của mình, vừa kể chuyện của nhiều năm về trước. Bà cõng Chung Khâu Duyên, dọn khỏi căn phòng được ngăn vách ấy, tha theo một chiếc túi du lịch màu đỏ to và cũ kỹ, ngồi xe khách vào trong thành phố để làm thuê. Vì phải chăm con nên bà chỉ có thể làm các công việc lặt vặt. Tóc tai bà bú xù, cõng theo đứa nhỏ ngủ say trên lưng, ngồi ở cổng sau của chợ thực phẩm, nhặt rau, thái đậu cho người ta. Chân bà đi một đôi ủng mưa bằng nhựa màu đen, chiếc ủng mưa dính đầy máu cá cùng nội tạng động vật. Khi ngẩng đầu lên, bà sẽ cảm thấy nắng chói đến hoa mắt, sau đó cứ ngỡ tất cả đều chỉ như một giấc mơ, liệu tỉnh lại có phải bà sẽ không còn khổ như vậy nữa. Thế nhưng hôm sau tỉnh dậy, bà vẫn phải đi làm.

Sau khi Chung Khâu Duyên lớn thêm chút nữa, bà gửi cậu cho một bà cụ góa bụ sống tầng trên căn nhà thuê để trông nóm giúp. Khâu Tuyết Mai nhớ rõ, bổi tối đi làm về, Chung Khâu Duyên ở chỗ cầu thang giãy giụa muốn xuống khỏi vòng tay của bà cũ, vừa giãygiũa vừa gọi toáng lên: “Mẹ cháu về rồi! Mẹ cháu về rồi!” Cậu sải bước trên đôi chân nhỏ hệt như đốt củ sen, mặc áo ngắn quần ngắn in hình cartoon, bay thẳng vào lòng Khâu Tuyết Mai.

Khâu Tuyết Mai nghẹn ngào nói: “Mẹ con một kiếp. Khi ấy tôi cảm thấy kiếp này có duyên là mẹ con, có một khoảnh khắc như vậy thì thật sự đã là đáng giá rồi.”

Bà rơi lệ, nói tiếp: “Khoảng thời gian ấy, nếu không có thằng nhóc này, có lẽ tôi đã không trụ nổi. Sau này tôi nghĩ, có phải bây giờ tôi nên chống lưng cho nó…”

Khâu Tuyết Mai đã ngoài năm mươi, trình độ học vấn chỉ tới tốt nghiệp tiểu học. Ngoài thành phố này, bà chưa từng đặt chân tới bất kỳ nơi nào khác trên thế giới. Chỉ khi tán gẫu cũng mấy người chị em già trong thôn, bà mới nghe tới chuyện về tình yêu đồng giới, nhưng trước giờ không hề hiểu. Thế nhưng, bà là một người mẹ tuyệt đối tin tưởng vào con trai mình, đồng thời cũng tin vào tình yêu của con trai. Bà quyết định phải thử tìm hiểu. Bà biết tình yêu không phải chuyện giản đơn.

Năm ấy, bà đang nhếch nhác, ngồi chúi đầu làm việc ở cổng sau của chợ thực phẩm thì chuông điện thoại chợt reo vang. Bà vội cởi găng tay nhựa để lấy điện thoại, điện thoại lại tuột ra ngoài, rơi vào vũng nước bẩn tanh. Có một người đàn ông xách đồ ăn đi ngang qua, cúi xuống nhặt lên rồi lấy áo sơ-mi của mình lau sạch, trả lại cho bà. Ánh nắng lúc ấy cũng rất chói mắt, bà không thấy được rõ mặt người đàn ông kia.

Thế nhưng hôm sau, người đàn ông ấy lại xách đúng những món nguyên liệu kia, đi ngang qua bà, bước khỏi cổng sau, một lát sau lại vòng trở lại. Ông ngồi xổm bên thau của bà, dè dặt hỏi: “Em hôm nào được nghỉ?”

Khâu Tuyết Mai ngơ ngác nhìn ông. Người đàn ông đó ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Anh tên Chung Bảo Thần. Anh, thế, hôm nào em được nghỉ?”

Câu chuyện là vậy đó. Khâu Tuyết Mai từng gặp được một mối tình đẹp đẽ, bà quyết định sẽ tin tưởng vào tình yêu của Chung Khâu Duyên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com