Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 100:



Ngày hôm sau, Ninh Noãn Noãn kết hôn. Hôn lễ được tổ chức tại Trung tâm Hội nghị Quốc tế Thời Đại. Cả hai nhà họ Ninh và Lục đều thuộc hàng giàu có nhất nhì thành phố A, nên đám cưới này vô cùng hoành tráng!

 

Lâm Huệ Cẩm chuẩn bị cho Ninh Noãn Noãn tám bộ lễ phục chưa kể váy cưới, kèm theo tám bộ trang sức. Chỉ riêng số trang sức này đã có giá trị hơn 500 triệu tệ, đủ để làm rạng danh con gái.

 

Hôm nay, Lâm Huệ Cẩm lại ăn mặc rất giản dị, chỉ đeo một bộ trang sức ngọc trai đồng bộ. Không phô trương, không lộ liễu, nhưng khí chất quý phái bẩm sinh của bà vẫn không thể bị che giấu.

 

Khi đứng trên sân khấu trong vai trò cô dâu, Ninh Noãn Noãn bất ngờ chỉ vào Lâm Huệ Cẩm và giới thiệu với tất cả mọi người: “Đây là người mẹ xinh đẹp và duyên dáng của tôi, bà Lâm Huệ Cẩm.”

 

Lâm Huệ Cẩm sững người. Bà không ngờ Ninh Noãn Noãn lại giới thiệu mình trước mọi người, bởi hai mẹ con họ vốn không thân thiết.

 

“Mẹ, mau lên đây đi!”

 

Ninh Noãn Noãn vẫy tay gọi.

 

Vào khoảnh khắc ấy, một dòng cảm xúc ấm áp khó tả dâng trào trong lòng Lâm Huệ Cẩm, khiến mắt bà bất giác cay cay. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của quan khách, bà ung dung bước lên sân khấu, đứng ở vị trí của mẹ cô dâu.

 

“Sao con lại nghĩ ra chuyện giới thiệu mẹ vậy?”

 

Trong lúc Lục Yến đang phát biểu, Lâm Huệ Cẩm nghiêng người nhẹ giọng hỏi Ninh Noãn Noãn. Ninh Noãn Noãn ghé sát đầu, đáp khẽ: “Vì mẹ cho con quá nhiều.”

 

Câu trả lời ấy khiến Lâm Huệ Cẩm sững lại, sau đó bật cười thành tiếng. Nhưng bà nhanh chóng che miệng lại, cố lấy lại vẻ thanh lịch điềm tĩnh.

 

Hôn lễ rất náo nhiệt, mãi đến hơn 9 giờ tối mới kết thúc.

 

Sau hôn lễ, Ninh Lăng Trần và Bùi Ôn Ôn cùng rời đi. Lúc gần kết thúc buổi lễ, tâm trạng của Ninh Lăng Trần đã không tốt.

 

“Để anh đưa em về nhà.”

 

Ninh Lăng Trần nói khi cả hai ngồi trên xe. Bùi Ôn Ôn lập tức ra hiệu: [Em về nhà anh trước, muộn chút nữa em về nhà. Bố mẹ em nói tối nay em nên ở bên cạnh anh lâu hơn một chút.]

 

Ninh Lăng Trần thoáng ngạc nhiên, lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp.

 

Anh biết bố mẹ Bùi Ôn Ôn đã nhận ra sự trống trải và nỗi buồn của anh, nên mới dặn dò cô ấy như vậy.

 

Về đến nhà, Ninh Lăng Trần cởi áo vest, treo ngay ngắn lên giá, sau đó ngồi xuống ghế sô pha thở dài một hơi. Ánh mắt anh thoáng đờ đẫn, tâm trí m.ô.n.g lung.

 

Bùi Ôn Ôn cũng ngồi xuống sô pha, cô ấy kéo nhẹ tay anh, rồi vỗ vào chân mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

[Anh muốn nằm nghỉ chút không? Em nói chuyện với anh. Em biết Noãn Noãn kết hôn, trong lòng anh rất buồn.]

 

“Sao em biết? Noãn Noãn kết hôn, anh phải vui mới đúng chứ?”

 

Ninh Lăng Trần cười nhẹ. Bùi Ôn Ôn nghiêm túc đáp lại: [Tất nhiên em biết. Trước đây mỗi lần bố mẹ em nhắc đến chuyện em lấy chồng, họ đều cảm thấy buồn vì không nỡ xa em. Noãn Noãn là cô nhóc anh tự tay nuôi lớn, em ấy lấy chồng rồi, làm sao anh không buồn được?]

 

Ninh Lăng Trần khẽ nằm xuống, gối đầu lên chân Bùi Ôn Ôn. Cảm giác mỏi mệt trong lòng anh dần được xoa dịu.

 

“Lúc nhìn Noãn Noãn kết hôn, anh rất vui. Hôn lễ náo nhiệt như vậy mà. Nhưng đến khi tiệc gần tàn, khách khứa lần lượt ra về, anh bỗng thấy lòng mình trống rỗng, có cảm giác như vở diễn kết thúc, khán giả rời đi, chỉ còn lại mình anh giữa sân khấu.”

 

Ninh Lăng Trần nhắm mắt lại, giọng nói thấp dần: “Anh vốn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, biết rằng sớm muộn gì Noãn Noãn cũng phải kết hôn, sinh con, trở thành mẹ, xây dựng gia đình riêng. Chỉ là…”

 

Anh ngưng lại, không nói tiếp.

 

Bùi Ôn Ôn giơ tay, nhẹ nhàng vuốt tóc và trán anh, động tác dịu dàng ấy như muốn xoa dịu tâm hồn đang bất an của anh.

 

Nhận được sự vỗ về từ cô ấy, Ninh Lăng Trần tiếp tục nói: “Chỉ là anh không nỡ. Noãn Noãn là đứa nhỏ anh đã tự tay nuôi lớn.”

 

[Ngày mai Noãn Noãn đi hưởng tuần trăng mật. Đợi em ấy trở về, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau thường xuyên. Em là bạn thân của em ấy, mọi thứ vẫn như trước đây thôi.]

 

Bùi Ôn Ôn lại ra hiệu.

 

Ninh Lăng Trần mỉm cười: “Không phải là bạn thân.”

 

Bùi Ôn Ôn sững sờ một chút, sau đó lập tức có chút cuống quýt: [Là bạn thân, Noãn Noãn nói rồi, em là bạn thân nhất của em ấy!]

 

Ninh Lăng Trần đột nhiên áp sát, trán anh chạm nhẹ vào trán Bùi Ôn Ôn, mỉm cười nói: “Không phải bạn thân, là chị dâu tốt nhất.”

 

Lúc này Bùi Ôn Ôn mới nhận ra anh đang trêu mình.

 

Bùi Ôn Ôn rất dễ thẹn thùng nên lập tức đỏ mặt, trong lòng lại ngọt ngào đến lạ. Đôi mắt đen láy ngước nhìn anh, trong trẻo long lanh như ánh sao.

 

Ninh Lăng Trần chăm chú nhìn cô ấy.

 

Trên người cô gái tỏa ra một mùi hương đặc trưng, không phải mùi nước hoa mà là mùi hương tự nhiên, dịu dàng ấm áp, mang lại cảm giác an yên lạ kỳ khiến anh cảm thấy vô cùng dễ chịu.