Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 101:



Ninh Lăng Trần từ từ nghiêng đầu.

 

Bùi Ôn Ôn nhận ra ý định của anh, gương mặt đỏ bừng, bối rối nhắm chặt mắt.

 

Ninh Lăng Trần cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô ấy.

 

Khoảnh khắc môi chạm môi, Ninh Lăng Trần cảm giác như linh hồn mình run rẩy. Hóa ra, môi của con gái lại mềm mại đến thế, khiến người ta không thể dừng lại, như thể bị cuốn vào một cơn sóng cảm xúc mãnh liệt.

 



 

Xe dừng trước cửa nhà họ Bùi.

 

Ninh Lăng Trần dừng xe lại, gương mặt Bùi Ôn Ôn vẫn đỏ bừng.

 

Ninh Lăng Trần bước qua giúp cô ấy tháo dây an toàn. Xuống xe, anh nắm tay cô ấy, cùng đi đến cửa nhà.

 

“Anh không vào đâu, muộn rồi.”

 

Anh đặt bó hoa cưới vào tay cô ấy.

 

Bó hoa này vốn là của Ninh Noãn Noãn, nhưng hôm nay cô trực tiếp trao tận tay Bùi Ôn Ôn, còn hào hứng ném một loạt phong bì đỏ như những bông hoa may mắn cho mọi người.

 

[Bố mẹ, hai người chưa ngủ sao?]

 

Bùi Ôn Ôn bước vào nhà, gương mặt đỏ ửng chào bố mẹ.

 

Vợ chồng Bùi Văn Chi và Chu Văn Tú đều là người từng trải. Vừa nhìn thấy con gái với dáng vẻ e lệ, gương mặt đỏ bừng đầy ngọt ngào, hai người lập tức cảm thấy trái tim như bị treo lơ lửng, nỗi bất an dâng trào! Họ nghĩ ngay đến khả năng Ninh Lăng Trần đã “làm gì đó” với con gái mình.

 

“Con sao thế? Mặt đỏ như vậy, có phải Lăng Trần bắt nạt con không?”

 

Chu Văn Tú cẩn thận dò hỏi.

 

Bùi Ôn Ôn khẽ xoay bó hoa trong tay rồi bất ngờ ném hoa qua một bên, lao vào lòng mẹ, dùng tay che mặt, cười khúc khích không ngừng.

 

Bùi Văn Chi cảm thấy trời sắp sập đến nơi.

 

[Con và anh ấy… hôn nhau rồi.]

 

Cuối cùng, Bùi Ôn Ôn ở trong lòng mẹ ra hiệu.

 

Chu Văn Tú lập tức hỏi: “Chỉ hôn thôi sao? Nó không làm gì khác chứ?”

 

Bùi Ôn Ôn ngượng ngùng lắc đầu: [Anh ấy chỉ hôn con rất lâu.]

 

Chu Văn Tú thở phào nhẹ nhõm, thấy chiếc váy của con gái vẫn nguyên vẹn, bà tin con bé không nói dối.

 

[Đây là lần đầu tiên bọn con hôn nhau.]

 

Bùi Ôn Ôn thu mình trong vòng tay mẹ, vẻ mặt vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc như một đứa trẻ.

 

“Nhìn con kìa, đúng là con gái lớn chẳng giữ được! Chả ra làm sao cả!”

 

Chu Văn Tú không nhịn được, véo nhẹ mũi con gái trêu đùa.

 

[Anh đã về nhà an toàn chưa?]

 

Ninh Lăng Trần vừa về đến nhà, tắm xong thì nhận được tin nhắn WeChat của Bùi Ôn Ôn. Anh không nhịn được mỉm cười, ngồi xuống trả lời cô: “Về rồi, anh vừa tắm xong. Em còn chưa ngủ sao? Đừng thức khuya, hôm nay mệt vậy rồi, ngủ sớm đi nhé.”

 

[Em vốn định ngủ rồi, nhưng em sợ anh cô đơn mà.]

 

“Đúng là cô đơn thật, nhưng tối nay được em chữa lành rồi. Anh không sao đâu, ngoan, ngủ sớm đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

[Vâng, vậy em ngủ đây. Ngày mai em qua chỗ anh, dạo này em phải gấp rút hoàn thành bản vẽ. Tối em đợi anh tan làm về nhé.]

 

“Được, tối mai chúng ta đi ăn ở Giang Cảnh Các, anh đã đặt bàn rồi.”

 

Đặt điện thoại xuống, Ninh Lăng Trần vuốt mái tóc còn chưa khô, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười. Đúng lúc đó, một cuộc gọi lạ bất ngờ hiện lên.

 

Ninh Lăng Trần cảnh giác, lập tức đoán được người gọi chính là Cố Phong Diệp. Anh không nghe máy, nhưng cuộc gọi kia cứ liên tục đổ chuông.

 

“Alô?”

 

“Là anh.”

 

Quả nhiên, đầu dây bên kia là giọng của Cố Phong Diệp.

 

Cố Phong Diệp nói: “Anh đang ở trước cửa nhà em. Hôm nay Noãn Noãn kết hôn, anh biết tâm trạng em không tốt.”

 

Cố Phong Diệp đã cố ý đến tận đây.

 

Lúc này, anh ta đang đứng ngoài cửa nhà Ninh Lăng Trần hút thuốc.

 

Ninh Lăng Trần nhíu chặt mày, đầy vẻ khó chịu: “Không bằng anh lo mà quan tâm đến đứa con trai mới sinh của anh đi.”

 

“Em có muốn anh nhấn chuông mãi không?”

 

Cố Phong Diệp hỏi. Lửa giận trong lòng Ninh Lăng Trần bùng lên: “Cố Phong Diệp, hôm nay em gái tôi kết hôn, anh có thể đừng gây thêm phiền phức cho tôi được không?”

 

“Anh chỉ lo em sẽ -”

 

“Tôi không cần!”

 

Ninh Lăng Trần ngắt lời Cố Phong Diệp: “Tôi chỉ cần anh tránh xa tôi ra, đừng bao giờ bước vào cuộc sống của tôi nữa!”

 

“Ninh Lăng Trần, em hiểu rõ anh. Anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh đâu.”

 

Giọng Cố Phong Diệp trầm xuống.

 

Ninh Lăng Trần lập tức cúp máy.

 

Trong lòng anh đầy phiền muộn, anh muốn hút thuốc, nhưng rồi chợt nghĩ đến Bùi Ôn Ôn, tâm trạng bỗng dịu lại vài phần. Cuối cùng, anh đặt điếu t.h.u.ố.c xuống, cầm điện thoại lên và gọi đến một số được lưu dưới tên Lâm Ninh.

 

“Ngày mai chúng ta gặp nhau đi.”

 

Cúp máy, Ninh Lăng Trần ngồi xuống mép giường, cầm tấm ảnh của Ninh Noãn Noãn đặt trên bàn, ánh mắt ngập tràn lo lắng.

 

Noãn Noãn…

 

Hy vọng lần này, Lục Yến thật sự là người phù hợp.

 

Đừng lại là một Lâm Thanh Tễ thứ hai.

 



 

Lục Yến tắm xong bước ra thấy Ninh Noãn Noãn đang trải giường. Anh bước lại gần: “Em đang làm gì vậy?”

 

“Ngủ chứ làm gì.”

 

Ninh Noãn Noãn cố ý không nhìn anh.

 

“Bà xã, em chắc chắn tối nay chúng ta vẫn ngủ riêng chăn à?”