Ninh Noãn Noãn sống chung với Lục Yến đã lâu, dù tình cảm mặn nồng đến đâu, sau khi thân mật xong cô vẫn luôn tự mình quấn lấy một chiếc chăn riêng. Lục Yến đã nhiều lần dỗ dành nhưng cô cứ kiếm cớ thoái thác, có khi tránh không được thì lại quay lưng vờ như không nghe thấy.
“Khoảng cách tạo vẻ đẹp mà, có không gian thì tình yêu mới bền lâu.”
Ninh Noãn Noãn cười hì hì.
Lục Yến bỗng ôm cô lên, hôn lên má cô một cái: “Em chắc chắn là vợ chồng giữ khoảng cách thì sẽ đẹp lên sao?”
“Vợ chồng không thể tách rời mới gọi là đẹp chứ, giống như chúng ta khi nãy vậy.”
Lục Yến cười trầm, khẽ c.ắ.n vào tai Ninh Noãn Noãn.
Đầu mày Ninh Noãn Noãn nhíu cả lại: “… Lục Yến, anh có thể đừng sến súa như vậy được không, nhìn mà phát ghê.”
“Thôi nào, ngủ đi, em buồn ngủ c.h.ế.t mất.”
Ninh Noãn Noãn vùng ra khỏi vòng tay Lục Yến, chui vào chăn, quấn chặt lấy mình rồi trùm kín đầu, quyết tâm đi ngủ.
Lục Yến liền kéo chăn của cô, vừa thật vừa giả trêu đùa: “Không được! Hôm nay nhất định chúng ta phải ngủ cùng một chăn!”
“Trời ơi, anh có phiền không vậy!”
Ninh Noãn Noãn bỗng hét lớn!
Ninh Noãn Noãn bỗng cau mặt, nổi giận đùng đùng, khiến Lục Yến sững người! Vì cô thật sự rất hung dữ, cứ như biến thành một người khác vậy.
Cảm giác bực bội bao trùm, Ninh Noãn Noãn quấn chăn kín mít, trùm đầu nằm im.
“Em sao thế, nhớ anh trai sao?”
Lục Yến ghé lại hỏi, lần này anh không còn trêu đùa cô nữa. Trước sự quan tâm dịu dàng của Lục Yến, Ninh Noãn Noãn vừa cảm thấy áy náy, vừa muốn đẩy anh ra. Ninh Noãn Noãn cố gắng kìm nén: “Lục Yến, ngủ được không? Đừng làm ồn nữa.”
Lục Yến ngồi trên giường, ánh mắt cứ chăm chú nhìn cô. Ninh Noãn Noãn biết anh đang nhìn mình, điều đó khiến cô càng thêm bực bội, bèn giả vờ ngủ.
Lục Yến không nói gì thêm, cũng không ép buộc cô nữa. Anh nhanh chóng tắt đèn rồi nằm xuống ngủ.
Một lúc sau, điện thoại của Lục Yến bỗng rung lên.
Lục Yến vẫn chưa ngủ, anh cầm điện thoại lên và nhìn thấy một tin nhắn từ số lạ.
[Rất nhanh thôi, anh cũng sẽ trở thành một kẻ như tôi. Ninh Noãn Noãn chính là một con quỷ.]
Lục Yến nhận ra số này là của Lâm Thanh Tễ. Anh cau mày, không trả lời, chỉ đơn giản chặn số ngay lập tức.
Đến khoảng 1 giờ sáng, Ninh Noãn Noãn lén kéo chăn xuống, quay người lại nhìn Lục Yến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Yến đã ngủ say.
Nhìn gương mặt quen thuộc của anh, lòng Ninh Noãn Noãn đầy rẫy sự khó chịu.
Sao cô càng nhìn Lục Yến lại càng thấy anh sến súa đến vậy? Chẳng còn chút đẹp trai nào nữa, thậm chí còn hơi ghê. Thật là phiền c.h.ế.t đi được!
C.h.ế.t tiệt, cái tật “cả thèm chóng chán” của cô lại tái phát rồi!
Sáng hôm sau, Lục Yến thức dậy, xuống lầu thì thấy Ninh Noãn Noãn đã dậy từ lâu. Cô đang ngồi dưới nhà, xé từng mẩu bánh mì.
“Dậy sớm thế.”
Vừa nói, Lục Yến vừa cài khuy tay áo sơ mi.
Ninh Noãn Noãn liếc nhìn Lục Yến một cái, khẽ nhíu mày, cô không muốn nói chuyện với anh.
Chẳng mấy chốc, anh chắc chắn sẽ lại đến gần, hôn cô, ôm cô. Mới cưới mà, nhưng Ninh Noãn Noãn bắt đầu cảm thấy bức bối. Da gà đã nổi hết cả lên, cơ thể cô bắt đầu có phản xạ chống đối.
“Đừng có xé bánh mì nữa. Chiều nay 2 giờ bay, thời gian không còn sớm đâu. Em thu dọn đồ đạc xong chưa?”
Lục Yến nhíu mày, gương mặt hiện rõ vẻ không vui, giọng nói lạnh lùng, hoàn toàn khác với hình ảnh một tổng tài dịu dàng, ngọt ngào của tối qua.
Ninh Noãn Noãn ngẩn người.
“Thay đồ đi, lát nữa còn qua nhà mẹ ăn cơm.”
“Em không muốn ăn.”
Ninh Noãn Noãn nhăn mặt, cầm miếng bánh mì trong tay ném loạn ra sàn như rải hoa.
“Em làm cái gì đấy? Tự chuốc khổ vào thân à? Tự mình không dọn còn quăng rác lung tung. Em không muốn đi thì cứ ở nhà, anh đói rồi, anh đi ăn đây.”
Lục Yến chỉnh lại áo sơ mi, chẳng thèm nhìn cô, chỉ cúi đầu chăm chú vào điện thoại.
Khoan đã, ý anh là gì? Chẳng lẽ vì chuyện tối qua mà giận cô sao? Đậu má! Ninh Noãn Noãn bỗng trở nên kích động. Lẽ nào Lục Yến cũng sẽ trở thành một Trình Xuyên thứ hai?
“Anh đi ăn cơm đây.”
Lục Yến nói một câu rồi bước ra cửa. Lúc này, Ninh Noãn Noãn đột nhiên nhận ra chồng mình có vẻ không phải người tốt đẹp gì. Áp lực trong lòng cô biến mất ngay lập tức, tính cách thích diễn xuất lại trỗi dậy. Cô chạy đến, khoác tay Lục Yến, nở nụ cười ngọt ngào, giọng nũng nịu: “Em cũng đi, ông xã~ Anh giận em rồi à? Đừng giận mà, tối qua tâm trạng em không tốt, em nhớ anh trai thôi mà~”
Lục Yến nghiêng đầu, dùng tay giữ cằm Ninh Noãn Noãn, ánh mắt mang một nụ cười nhạt nhưng lại chẳng có chút ấm áp nào.
“Anh không giận. Với lại, đừng làm bộ nhõng nhẽo nữa.”
Anh đẹp trai à, anh thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi! Trong lòng Ninh Noãn Noãn reo lên, hứng khởi đến mức ánh mắt lấp lánh như có tia sáng.