“Hả… Hả?”
Ninh Noãn Noãn ngây ngẩn, chuyển vào ở? Như vậy chẳng phải… chẳng phải là… sẽ phải “vượt qua giới hạn” hay sao~
C.h.ế.t rồi, Ninh Noãn Noãn hối hận muốn vỗ trán mình! Cô quên mất chưa kiểm tra xem Lục Yến có lông bụng không. Lỡ mà có… thôi kệ, bảo anh cạo đi vậy… Vì gương mặt đẹp trai của anh, cô có thể chịu được.
Cuối cùng cô cũng có thể đăng ảnh lên vòng bạn bè để kích thích Lý Nguyệt Kỳ rồi hahaha. Ninh Noãn Noãn cười thầm trong lòng, cô đã đợi ngày này từ lâu rồi!
“Em có thể đăng lên vòng bạn bè không?”
Ninh Noãn Noãn hỏi, gương mặt nhỏ bé trông rất ngoan ngoãn ngây thơ.
Lục Yến mỉm cười dịu dàng: “Về nhà rồi đăng, sẽ càng có tính công kích hơn.”
Ninh Noãn Noãn không hiểu lắm “càng có tính công kích” mà anh nói là gì, nhưng cô cứ nghe lời anh là được.
Về đến nhà Lục Yến, cả hai cầm sổ kết hôn chụp một tấm ảnh selfie rồi lần lượt đăng lên vòng bạn bè.
Lục Yến: [Bà xã, tân hôn vui vẻ @Công Chúa Nhỏ Noãn Noãn.]
Ninh Noãn Noãn: [Ông xã, tân hôn vui vẻ @Chào Buổi Sáng.]
[Cái quái gì thế này, mình đã hạ sốt rồi mà, sao lại thấy ảo giác Lục Yến kết hôn vậy? Phải uống thêm t.h.u.ố.c hạ sốt mới được.]
[… Hôm nay đâu phải Cá tháng Tư đâu nhỉ?]
[Chuyện gì thế này, trời ơi!]
Có thể thấy Lục Yến giao thiệp rất rộng, bạn bè anh nhiều đến nỗi chỉ một lúc mà bài đăng của anh đã nhận được cả trăm bình luận.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Yến đổ chuông. Là Lý Nguyệt Kỳ gọi đến.
“Noãn Noãn, em nghe giúp anh, anh đi vệ sinh một lát.”
Lục Yến nói rồi đi ngay sau đó.
Ninh Noãn Noãn cầu còn không được! Cô đang ở nhà Lục Yến, lại còn trong thân phận là “bà Lục” mới cưới. Với chuỗi “buff” chồng chất này, chắc chắn Lý Nguyệt Kỳ sẽ tức đến hộc m.á.u mất, hahaha!
Ninh Noãn Noãn cười thầm trong lòng.
“Lục Yến!”
Giọng Lý Nguyệt Kỳ qua điện thoại đầy giận dữ, nghe như sắp phát điên lên rồi. Ninh Noãn Noãn cố ý dùng giọng thật “ngoan ngoãn”: “Xin chào, Lục Yến đi vệ sinh, nhờ em nghe máy giúp. Chị có chuyện gì cần nhắn lại không? Em là vợ của anh ấy.”
Câu cuối cùng này như một đòn chí mạng, g.i.ế.c người không thấy máu.
Lý Nguyệt Kỳ lập tức cúp máy.
Ninh Noãn Noãn sướng phát điên! Mấy ngày nay cô phải nén giận, cuối cùng cũng được xả ra, trong lòng thật sự hả hê không thể tả.
“Khi nào em chuyển qua đây ở?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Yến cầm ly nước, uống một ngụm rồi hỏi.
Ninh Noãn Noãn lại đỏ mặt, vừa ngại ngùng lại vừa cố làm bộ “ngây thơ”: …Không thể sống cùng nhau được… vẫn chưa tổ chức đám cưới mà.”
“Em cứ chuyển dần đi thôi, trước đám cưới chúng ta nên thử sống cùng nhau để hòa hợp, như vậy đến ngày cưới sẽ không bị bỡ ngỡ.”
Anh nói nghe thật có lý, nhưng mà cô lại hơi lo lắng, cô vẫn là gái tân cơ mà~
“Noãn Noãn, lại đây.”
Lục Yến đặt ly xuống, dịu dàng nói.
Ninh Noãn Noãn ngoảnh lại nhìn, lại đây? Lại đâu cơ? Cô đã ngồi ngay bên cạnh anh rồi, chân chạm chân rồi mà, chẳng lẽ cô phải ngồi lên đầu anh chắc?
Ninh Noãn Noãn thật sự không hiểu, cả mặt ngẩn ngơ.
Lục Yến vỗ lên đùi mình, Ninh Noãn Noãn bỗng hiểu ra, ồ ồ ồ, là ngồi lên đùi anh. Ui da, đều trách cô không có kinh nghiệm. Ninh Noãn Noãn vừa xấu hổ vừa muốn giữ kẽ, còn chưa kịp giữ kẽ xong thì Lục Yến đã nhanh chóng kéo cô ngồi lên đùi anh.
“Chỉ là chuyển qua đây ở thôi, không nói là phải ở chung phòng.”
Lục Yến nắm lấy hai bàn tay nhỏ của Ninh Noãn Noãn, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, nhưng Ninh Noãn Noãn lại cảm giác như anh đang trêu mình, khiến cô lúng túng buột miệng thanh minh: “Em… em đâu có nghĩ nhiều, em đâu có muốn ở chung phòng với anh.”
Anh rõ ràng đang cười nhạo cô, dù trên mặt anh không cười nhưng đôi mắt lại đầy ý cười!
Đáng ghét, cô thật sự muốn đ.ấ.m nổ lồng n.g.ự.c anh, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Ninh Noãn Noãn nắm tay thành nắm đ.ấ.m nhỏ, nhẹ nhàng đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh một cái.
“Chuyển qua đây đi, anh đã hỏi ý kiến của anh trai rồi.”
“...”
Anh là con một, “anh trai” mà anh nói chắc chắn là anh trai cô. Nghe Lục Yến gọi “anh trai” một cách tự nhiên như thế, Ninh Noãn Noãn cảm thấy trong lòng mềm nhũn, cảm động vô cùng.
-
“Ninh Noãn Noãn, cậu thật sự kết hôn rồi hả!”
Vừa về đến nhà, Ninh Noãn Noãn đã nhận được điện thoại từ cô bạn thân Tống Văn Sương. Tống Văn Sương hét toáng lên: “Cậu điên rồi sao? Hay là trò đùa Cá tháng Tư muộn đấy?”
“Không phải đâu, mình thật sự đã kết hôn rồi.”
“Vậy anh ta là ai? Hai người quen nhau từ bao giờ?”
…
“Ninh Noãn Noãn, cậu điên rồi! Mới quen người ta có nửa tháng mà đã kết hôn! Cậu thiếu đàn ông đến vậy sao?”
“Đúng vậy, mình thiếu, thiếu một người đàn ông tốt. Đã gặp được rồi sao còn chần chừ, phải tóm lấy ngay chứ!”
Ninh Noãn Noãn không hề tỏ ra bực bội, ngược lại cô còn đưa tay lên ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương to trên ngón tay mình, trong lòng đầy hãnh diện.