Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 12:



“Vậy Từ Viễn Châu thì sao? Anh ta phải làm sao đây?”

 

“Anh ta thế nào liên quan gì đến mình. Mình và anh ta chia tay lâu rồi.”

 

“Điên rồi, điên rồi, điên hết cả rồi!”

 

Sau khi đưa Ninh Noãn Noãn về nhà, Lục Yến trở lại căn hộ của mình, và thấy Lý Nguyệt Kỳ đang đứng trước cửa chờ anh.

 

“Anh thật sự đã kết hôn với Ninh Noãn Noãn sao?”

 

“Ừ.”

 

“Lục Yến!”

 

Lý Nguyệt Kỳ hét lên.

 

Cả người cô ta run rẩy, nước mắt đã chực trào nơi khóe mắt.

 

“Sao anh có thể đối xử với em như vậy!”

 

“Nguyệt Kỳ, anh kết hôn với Noãn Noãn là vì anh thích cô ấy, điều này không liên quan gì đến em.”

 

“Anh quen cô ta được bao lâu chứ, mới có mười mấy ngày mà anh đã kết hôn với cô ta! Anh đâu phải vì thích cô ta, anh chỉ muốn chọc tức em thôi! Lục Yến, anh đã thành công chọc giận em rồi.” Giọng Lý Nguyệt Kỳ nghẹn lại.

 

“…Anh thật sự không có ý đó.”

 

“Anh biết Ninh Noãn Noãn là kiểu người gì không? Anh có biết cô ta từng qua lại với rất nhiều bạn trai không? Gã Từ Viễn Châu mà cô ta từng quen trước đây là một tên tồi tệ, cô ta hoàn toàn không phải kiểu con gái đơn thuần!”

 

Sắc mặt Lục Yến hơi thay đổi, anh xoay nhẹ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, nhìn Lý Nguyệt Kỳ bằng ánh mắt nghiêm túc.

 

“Không phải đâu, cô ấy thật sự rất đơn thuần.”

 

“Em thật sự kết hôn rồi sao?”

 

Buổi tối, Ninh Noãn Noãn tan làm về đến nhà, không ngờ lại thấy Từ Viễn Châu đứng trước cửa. Ninh Noãn Noãn nhận ra anh ta trông có vẻ tiều tụy hơn, gầy gò, xanh xao hẳn đi.

 

“Nói đi chứ!”

 

Từ Viễn Châu bỗng dưng mất kiểm soát gào lên, làm Ninh Noãn Noãn giật thót tim. Cô thấy ánh mắt anh ta đỏ ngầu, như thể đang chịu một nỗi oan ức khủng khiếp. Trong đầu Ninh Noãn Noãn đầy dấu chấm hỏi, “gã lông đen” này lại muốn gì nữa đây?

 

“Ninh Noãn Noãn, ở Maldives ngày nào anh cũng chờ cuộc gọi của em, chờ em đến xin lỗi anh!”

 

Không phải chứ anh zai, anh là người bỏ rơi tôi mà? Còn bắt tôi xin lỗi là thế nào? Đây không phải là ức h.i.ế.p người quá đáng sao?

 

Ninh Noãn Noãn bị Từ Viễn Châu làm cho ngơ ngác.

 

“Tại sao lại kết hôn với người khác? Em đang lừa anh đúng không? Thật ra em chưa kết hôn, đúng không?”

 

Từ Viễn Châu bỗng nắm lấy vai Ninh Noãn Noãn lắc mạnh!

 

Ninh Noãn Noãn trợn mắt, cảm giác như mình sắp bị lắc cho nát vụn luôn rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không phải, tôi thật sự đã kết hôn rồi, thật sự có chồng rồi.”

 

Ninh Noãn Noãn cố gắng chịu đựng cơn chóng mặt buồn nôn, nhanh chóng giải thích.

 

“Tại sao?”

 

Từ Viễn Châu hét lên, anh ta thậm chí còn khóc, đôi mắt đỏ hoe: “Ninh Noãn Noãn, em đang trả thù anh đúng không? Đúng không?”

 

“Noãn Noãn.”

 

Ninh Lăng Trần đột nhiên mở cửa đi ra, thì ra anh ấy đang ở nhà. Ninh Noãn Noãn lập tức nép vào sau lưng anh trai mình, cố gắng trốn tránh.

 

“Ninh Lăng Trần! Mẹ nó, tất cả là tại anh! Nếu không phải vì anh mắng c.h.ử.i tôi, tôi đã không chia tay với Ninh Noãn Noãn! Tất cả là lỗi của anh!”

 

“Nói thẳng khuyết điểm của cậu mà gọi là mắng c.h.ử.i sao? Trái tim cậu mong manh dễ vỡ quá đấy, “trái tim thủy tinh” à?”

 

“Mẹ kiếp, dù tao yếu đuối đến đâu cũng hơn loại bán thân như mày. Đồ đồng tính c.h.ế.t tiệt, mày còn mặt mũi đi c.h.ử.i người khác à? Ai mà không biết mày bị Cố Phong Diệp chơi chứ…”

 

Ninh Noãn Noãn lập tức lao tới, giơ tay cào vào mặt Từ Viễn Châu. Anh ta hét lên đau đớn, khi lùi lại trên mặt đã có thêm một vết xước dài chảy máu!

 

Ninh Noãn Noãn lại lao tới túm tóc thậm chí còn c.ắ.n anh ta!

 

“C.h.ế.t tiệt! Ninh Noãn Noãn, em điên rồi!”

 

Từ Viễn Châu vội vàng giằng ra, không ngừng né tránh. Anh ta hoàn toàn bàng hoàng, như thể Ninh Noãn Noãn trước mặt không còn là người anh ta từng biết. Cô luôn là em gái ngọt ngào, dịu dàng nhất, ngoan ngoãn nhất. Từ Viễn Châu chưa thấy dáng vẻ này của cô bao giờ, ánh mắt hung dữ như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.

 

“Noãn Noãn.”

 

Ninh Lăng Trần kéo Ninh Noãn Noãn lại, ôm cô vào lòng. Ninh Noãn Noãn trừng mắt nhìn Từ Viễn Châu, ánh mắt đó như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.

 

“Cút.”

 

Ninh Lăng Trần buông một câu lạnh lùng.

 

Từ Viễn Châu lau đi vệt m.á.u trên mặt, tức tối lên xe đạp ga bỏ đi.

 

Ninh Noãn Noãn bỗng xoay người ôm chặt lấy Ninh Lăng Trần, anh trai dịu dàng dỗ dành cô: “Anh còn chưa giận, sao em phải nổi giận như thế?”

 

“Em không cho phép ai nói anh như vậy!”

 

“…”

 

Ninh Lăng Trần siết chặt Ninh Noãn Noãn vào lòng.

 

“Tiểu Noãn, Từ Viễn Châu đến tìm cậu rồi đúng không? Thật ra trong lòng anh ta vẫn chưa quên cậu, việc chia tay cũng là do bị anh cậu làm cho tức giận mà thôi.”

 

Tống Văn Sương gọi điện đến, cố gắng hòa giải.

 

“Từ nay về sau đừng nhắc đến Từ Viễn Châu nữa.”

 

Ninh Noãn Noãn lạnh mặt, giọng nói đầy vẻ thờ ơ: “Mình không muốn gặp lại anh ta, cũng không muốn nghe cái tên đó nữa. Tiểu Sương, cậu quan tâm anh ta như vậy, cậu thích anh ta phải không? Nếu thích thì cứ đến với anh ta đi, chúng ta cắt đứt tình chị em luôn!”