“Thằng bé yêu cô như vậy-”
“Thì ai bảo anh ta yêu tôi làm gì!”
Ninh Noãn Noãn hét lớn: “Anh ta yêu tôi thì tôi cũng phải yêu anh ta sao? Đừng có đùa! Loại vô dụng như anh ta, thất tình bèn đòi tự sát, đồ hèn nhát như thế mà cũng xứng để yêu tôi à? Đừng có đứng đây nói nhảm nữa, mau đi tìm anh ta đi, kẻo lại mẹ nó tự sát lần nữa, không khéo lần này còn nhảy xuống biển rồi ấy chứ!”
Ninh Noãn Noãn “cạch” một tiếng cúp điện thoại.
Đỗ Tân Hải đứng bên cạnh, sợ đến mức không dám nói một câu.
Ngực Ninh Noãn Noãn phập phồng dữ dội, cô đột nhiên ném mạnh điện thoại xuống đất, rồi lại ném luôn cả cái mũ.
“Em không đi nữa, hai người các anh tự đi đi!”
Cô nổi cáu, sau đó quay người vào phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại. Vào đến phòng, cô lao thẳng lên giường, hét lên đầy bực tức: Phiền c.h.ế.t mất thôi! Ninh Noãn Noãn lăn lộn trên giường, phát điên mà gào thét, sau đó mặt mày tối sầm lại, đứng dậy, nhặt điện thoại lên rồi bước ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
Lục Yến nhìn cô với vẻ mặt bình thản hỏi.
“Đi tìm Lâm Thanh Tễ, xem anh ta c.h.ế.t chưa!”
Ninh Noãn Noãn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy căm hận.
“Anh đi với em.”
Lục Yến nói. Ninh Noãn Noãn đột nhiên không kìm được nữa, dùng mu bàn tay che miệng rồi bật khóc nức nở. Cô lao tới ôm chặt lấy Lục Yến, trong lòng vừa gấp gáp, vừa bực bội, lại vừa tủi thân. Cô đâu muốn Lâm Thanh Tễ xảy ra chuyện chứ, cô cũng sợ anh ta sẽ c.h.ế.t mà!
“Đừng sợ.” Lục Yến an ủi cô, giọng nói trầm tĩnh: “Trong lòng Lâm Thanh Tễ, em không quan trọng đến mức như thế đâu. Nếu không, anh ta đã không để hai năm trôi qua mà không tìm em. Anh ta chỉ không cam lòng mà thôi.”
Lục Yến an ủi Ninh Noãn Noãn. Sự điềm tĩnh của Lục Yến khiến Ninh Noãn Noãn dần bình tâm lại.
Nhưng Lâm Thanh Tễ thật sự đã mất tích.
Ninh Noãn Noãn và Lục Yến đến quầy lễ tân giải thích tình hình, sau đó vào phòng của Lâm Thanh Tễ. Tất cả đồ đạc của anh ấy vẫn còn nguyên, ngay cả điện thoại cũng ở trong phòng, chỉ có người là không thấy đâu.
Nhân viên lễ tân kiểm tra camera giám sát, phát hiện Lâm Thanh Tễ đã rời khách sạn vào nửa đêm hôm qua rồi không quay lại nữa. Nhưng khu vực bên ngoài khách sạn lại không có camera giám sát, việc tìm người thật sự rất khó khăn.
Ninh Noãn Noãn đã báo cảnh sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ninh Noãn Noãn, con khốn này!”
Lâm Thanh Nguyệt vừa nhìn thấy Ninh Noãn Noãn trong khách sạn liền lao tới tát thẳng vào mặt cô. Lúc đó, Lục Yến đứng phía sau nhưng không kịp kéo cô ra, khiến Ninh Noãn Noãn lĩnh trọn cái tát đến mức ngã ngồi xuống đất!
“Sao cô không c.h.ế.t đi!”
Lâm Thanh Nguyệt hận Ninh Noãn Noãn đến tận xương tủy: “Chính cô đã hại em trai tôi thành ra thế này! Cô phá hủy cả gia đình chúng tôi! Loại khốn nạn như cô sao còn mặt mũi mà sống, sao không đi c.h.ế.t đi! Cô đi c.h.ế.t đi!”
Lâm Thanh Nguyệt lao tới định đ.á.n.h Ninh Noãn Noãn nhưng bị Lục Yến đẩy ra ngay lập tức!
“Cô Lâm! Em trai cô yêu mà không được đáp lại, đó là lỗi của Ninh Noãn Noãn sao? Cô ấy chỉ đơn thuần có một mối quan hệ yêu đương tự nguyện với anh ta, tại sao phải chịu trách nhiệm gì chứ? Cô ấy có lừa tiền anh ta không?”
Lục Yến chắn trước Ninh Noãn Noãn, biểu cảm trên mặt anh lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh thật sự tức giận!
“Chỉ là một mối tình mà em trai cô không vượt qua được, cô lại quay ra trách Ninh Noãn Noãn? Cả gia đình cô nhiều người như vậy không khuyên nổi Lâm Thanh Tễ, sao không trách bản thân mình vô dụng đi!”
“Anh câm miệng lại!”
Lâm Thanh Nguyệt hét lên chói tai: “Ninh Noãn Noãn! Nếu em trai tôi có chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho cô!”
Lục Yến bảo vệ Ninh Noãn Noãn đi vào thang máy, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, đừng buồn nữa, đừng để ý đến cô ta.”
Trở về phòng, Lục Yến lấy túi chườm đá giúp Ninh Noãn Noãn đắp lên mặt, cố gắng an ủi cô. Nhưng Ninh Noãn Noãn lại tỏ ra lạnh nhạt và khó chịu vô cùng.
“Em buồn cái gì? Anh nghĩ em quan tâm à? Buồn cười thật! Ninh Noãn Noãn em chính là “chiến thần” trong đám cặn bã, dù Lâm Thanh Tễ có c.h.ế.t đi em cũng chẳng bận tâm đâu.”
Lại mạnh miệng, tự biến mình thành một con nhím, dùng sự gai góc để bảo vệ bản thân.
Lục Yến chỉ biết âm thầm thở dài trong lòng.
“Năm đó Lâm Thanh Tễ tự sát không phải lỗi của em. Việc chia tay với anh ta là đúng. Về bản chất, vấn đề là ở Lâm Thanh Tễ. Anh ta quá yếu đuối, quá không trưởng thành, không thể đem lại cho em cảm giác an toàn. Hai người vốn không thể đi đến đâu cả.”
Ninh Noãn Noãn không ngờ Lục Yến lại đứng về phía mình, cô thoáng sững sờ: “… Thật ra, em cũng có lỗi.”
Nghĩ lại, cô từng chỉ chăm chăm muốn chia tay mà không hề nghĩ đến cảm xúc của Lâm Thanh Tễ khi ấy…