Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 111:



Nhưng lúc đó chính cô cũng đang đau khổ, làm gì còn sức để lo cho Lâm Thanh Tễ chứ? Làm người thì chắc chắn phải biết yêu bản thân mình trước đã.

 

Lục Yến như thể nghe thấy tiếng lòng của Ninh Noãn Noãn, anh nói: “Tính cách của Lâm Thanh Tễ như vậy, nếu khi đó em không dứt khoát, chắc chắn anh ta sẽ bám lấy em cả đời.”

 

Ninh Noãn Noãn đột nhiên cay cay sống mũi, cô vùi đầu vào n.g.ự.c Lục Yến, vòng tay ôm lấy eo anh.

 

“Chỉ có anh là nói em không sai. Hồi đó, đến cả anh trai em cũng mắng em là quá nhẫn tâm.”

 

“Ninh Noãn Noãn, em có bao giờ thấy phiền anh trai mình chưa?”

 

Lục Yến đột nhiên hỏi một câu khiến cô chẳng hiểu ra làm sao, Ninh Noãn Noãn ngẩng đầu lên, mặt đầy dấu hỏi: “Sao em lại thấy phiền anh trai em chứ?”

 

“Anh trai em thương em như vậy, em sẽ thấy khó chịu sao?”

 

Ninh Noãn Noãn trợn mắt: “Anh làm sao thế, sao em lại phản cảm anh trai em chứ?”

 

Cũng đúng. Vẻ mặt của Lục Yến như trút bỏ được gánh nặng gì đó, anh bỗng trở nên thoải mái hơn, thậm chí còn nở nụ cười.

 

Ninh Noãn Noãn thấy anh thật kỳ lạ, cứ như bị bệnh vậy. Nhưng cô cũng chẳng buồn hỏi, vì trong lòng cô đang bực bội lắm.

 

“Liệu Lâm Thanh Tễ có thật sự nhảy xuống biển tự sát không?”

 

Ninh Noãn Noãn nằm trong vòng tay Lục Yến c.ắ.n ngón tay cái, lòng đầy bất an.

 

Lục Yến điềm nhiên đáp: “Chắc chắn không. Nếu muốn c.h.ế.t, anh ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”

 

Ninh Noãn Noãn nhìn anh bằng ánh mắt đầy u oán: “…”

 

Lý do gì mà chán đời thế này!

 

Lâm Thanh Nguyệt ngồi trong phòng khách sạn, lòng nóng như lửa đốt. Cô ta đã báo cảnh sát nhưng phía cảnh sát vẫn chưa tìm ra được manh mối nào.

 

Cả ngày nay, Lâm Thanh Nguyệt không ăn không ngủ, cũng không dám gọi điện báo cho gia đình, chỉ dám nói dối bố mẹ rằng Lâm Thanh Tễ vẫn ổn.

 

Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.

 

“Em đã đi đâu vậy?”

 

Lâm Thanh Nguyệt lao tới, túm lấy Lâm Thanh Tễ mà hét lớn, rồi cô ta lại ôm chầm lấy em trai mình mà khóc: “Em đã đi đâu, em làm chị sợ c.h.ế.t khiếp! Chị cứ nghĩ em không vượt qua nổi rồi!”

 

Khuôn mặt của Lâm Thanh Tễ tái xanh, toàn thân lạnh buốt.

 

“Chị, em mất tích rồi, cô ấy có lo lắng cho em không?”

 

“Em vẫn còn nghĩ đến cô ta sao!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lâm Thanh Nguyệt điên tiết, đ.ấ.m liên tục vào người Lâm Thanh Tễ. Trong lòng cô ta hoàn toàn tuyệt vọng, gần như phát cuồng: “Cô ta chẳng quan tâm gì đến em! Cô ta còn nói em c.h.ế.t hay không cũng chẳng liên quan đến cô ta!”

 

Môi Lâm Thanh Tễ tái nhợt, giọng nói run rẩy.

 

“Sao cô ấy có thể nhẫn tâm với em đến thế…”

 

Tin Lâm Thanh Tễ đã trở về là do Đỗ Tân Hải báo lại cho Ninh Noãn Noãn. Lúc Đỗ Tân Hải lên lầu, nhân viên lễ tân nhận ra anh ấy và thông báo cho anh ấy biết.

 

Đậu má, cảm ơn trời đất, tên ngốc đó chưa c.h.ế.t.

 

Ninh Noãn Noãn vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

 

“Em định đi thăm anh ta sao?”

 

Lục Yến hỏi, nhưng Ninh Noãn Noãn đã lao ra ghế sô pha, lôi đồ đạc ra thu dọn mà không buồn ngẩng đầu lên: “Thăm cái quái gì! Mẹ nó, từ giờ em không bao giờ gặp lại anh ta nữa! Thật là đáng sợ, cứ động một tí là mất tích rồi đòi c.h.ế.t. Hẹn hò với anh ta em đúng là xui tận tám đời, mau thu dọn đồ đạc, đặt vé máy bay, chúng ta đổi chỗ ngay!”

 

“Hai người định đi sao? Thế còn tôi thì sao?”

 

Đỗ Tân Hải sững sờ hỏi.

 

Ninh Noãn Noãn kinh ngạc nhìn anh ấy: “Sao là sao? Anh đi tìm vợ đi chứ! Anh bị bệnh à? Hai vợ chồng tôi đi hưởng tuần trăng mật, anh cứ lẽo đẽo theo sau làm cái gì, thần kinh chắc?”

 

Đỗ Tân Hải hơi ấm ức trong lòng.

 

Anh ấy nghĩ thầm chẳng qua tôi vừa mới ly hôn nên cảm thấy cô đơn quá, muốn theo hai người đi khuây khỏa một chút thôi mà.

 

“Đi tìm vợ cậu đi.”

 

Lục Yến vỗ vai Đỗ Tân Hải, giọng nói đầy ý tứ sâu xa.

 

Đỗ Tân Hải chỉ thiếu nước c.h.ử.i thẳng vào mặt Lục Yến, nghĩ thầm lúc trước tôi đang chơi vui vẻ ở Tây Đảo, chính cậu khăng khăng gọi tôi ra sân bay đón hai người rồi bắt tôi theo làm cái bóng đèn. Bây giờ dùng xong lại đá tôi đi à?

 

Lâm Thanh Tễ biết Ninh Noãn Noãn đã rời đi.

 

Anh ấy kẹp điếu thuốc, cúi đầu, đứng lặng không nhúc nhích.

 

“Cô ấy thậm chí còn chẳng buồn nhìn em lấy một lần.”

 

Nhìn xem thử anh có bình an không, có bị thương không.

 

Lâm Thanh Tễ bỗng dưng đau lòng đến mức không thể thở nổi, anh ấy không thể thoát ra khỏi nỗi đau mà Ninh Noãn Noãn để lại. Anh ấy không thoát ra được, thật tuyệt vọng!

 

Lâm Thanh Nguyệt ôm lấy Lâm Thanh Tễ, vừa khóc vừa cầu xin anh ấy: “Ninh Noãn Noãn là một kẻ xấu xa không có lương tâm, cô ta hoàn toàn không xứng đáng để em yêu sâu đậm như vậy. Thanh Tễ, chị cầu xin em, quên cô ta đi! Em muốn tìm kiểu phụ nữ nào mà chẳng được, quên cô ta đi!”