Lục Yến chẳng hề tỏ ra hoảng loạn, anh rất bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Vậy em thì sao? Em tới khách sạn để làm gì?”
“Bởi vì tôi tới để bắt quả tang anh! Tôi sớm đã thấy anh có điều bất thường rồi!”
Ninh Noãn Noãn hét lớn, tiện thể tự tìm lý do hợp lý cho mình.
Đột nhiên, Lục Yến cúi đầu, hít một hơi gần người Ninh Noãn Noãn. Biểu cảm trên mặt anh lập tức méo mó một cách ngoạn mục.
Mùi trên người Ninh Noãn Noãn sau khi ăn đậu phụ thối chiên chẳng khác nào nước cống!
“Em lại đi quán nướng Hải Thiên ăn đồ nướng đúng không? Sau đó em chạy tới khách sạn tắm, đ.á.n.h răng, khử mùi, định về nhà lừa anh.”
Lục Yến chậm rãi nói.
Chuyện đồ nướng chỉ là chuyện nhỏ xíu! Lúc này mặt mày Ninh Noãn Noãn cực kỳ khó coi, thậm chí còn tái nhợt. Thật ra, lần trước khi Lục Yến đến đây thuê phòng, dù ngoài miệng làm ầm ĩ, trong lòng cô vẫn tin anh. Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn không tin nữa!
“Phòng anh thuê là phòng nào?”
Ninh Noãn Noãn hỏi với vẻ mặt điềm tĩnh.
Cô như biến thành một người khác.
Sự điềm tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng làm người ta rùng mình.
Lục Yến nhíu mày, lấy thẻ phòng ra rồi nhấn tầng 3. Anh ở phòng 3012.
Sau khi dùng thẻ mở cửa, Ninh Noãn Noãn lập tức đẩy anh ra, xông vào trong bắt đầu lục soát!
Nếu đã làm chuyện đó thì chắc chắn sẽ có bằng chứng!
Ninh Noãn Noãn lao ngay đến thùng rác, cố tìm xem có cái b.a.o c.a.o s.u nào đã dùng không. Nhưng-
Trong thùng rác chỉ có một đống khăn giấy dính dầu mỡ.
Không thèm dùng cả bao luôn à? Ninh Noãn Noãn cảm thấy choáng váng. Cô đứng bên cạnh giường, không nói một lời.
Lục Yến mang cô đến phòng khách sạn này chính là để nói thẳng thắn mọi chuyện, không cần phải giả vờ nữa, muốn ly hôn với cô.
Ninh Noãn Noãn nghĩ đến sáng ngày thứ hai sau đám cưới, Lục Yến đã bắt đầu tỏ ra khó chịu với cô. Thật ra, có lẽ từ lâu anh đã chán ghét cô rồi.
Đột nhiên, Ninh Noãn Noãn quay người, xoay đầu chạy đi!
“Noãn Noãn!”
Lục Yến hơi ngớ người!
Chẳng bao giờ anh đoán được bước tiếp theo Ninh Noãn Noãn sẽ làm gì!
Lục Yến không đuổi kịp!
Anh không ngờ Ninh Noãn Noãn lại chạy nhanh thế, thật sự bỏ chạy mất!
Khi Lục Yến đuổi theo thì Ninh Noãn Noãn đã vào thang máy rồi!
Lục Yến thật sự đã ngoại tình…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ninh Noãn Noãn chạy ra khỏi khách sạn, bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng, quên luôn cả xe của mình vẫn để lại ở khách sạn.
Ngồi trong xe taxi, đôi mắt Ninh Noãn Noãn trống rỗng, cả người như mất hồn.
Cô cứ như vậy mà về đến nhà, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Khi về đến nhà, Lục Yến đã về trước cô.
Nhìn thấy cô trở về, anh như thở phào nhẹ nhõm. Lục Yến lập tức bước tới: “Noãn Noãn, em nghe anh nói đã.”
Ninh Noãn Noãn gạt tay anh ra. Lúc này, cô thật sự không muốn nhìn thấy anh, chỉ muốn yên tĩnh một mình để suy nghĩ.
Cô lên lầu một mình.
Khi vừa chạm vào tay Ninh Noãn Noãn, Lục Yến nhận ra tay cô lạnh buốt!
Ninh Noãn Noãn trở về phòng, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, ánh mắt thất thần. Lục Yến vội đuổi theo lên lầu, bước vào phòng cô.
“Noãn Noãn, nghe anh nói đã.”
“Em không muốn nghe!”
Ninh Noãn Noãn liếc nhìn anh một cái, rồi bất ngờ xoay người đứng dậy, kéo cửa tủ quần áo ra, chui thẳng vào trong!
Lục Yến: “…”
Anh mở cửa tủ, nhìn thấy Ninh Noãn Noãn đang cuộn tròn bên trong, hai tay ôm lấy cổ chân mình, đầu cúi thấp.
“Anh không thích em nữa…”
Ninh Noãn Noãn khẽ hỏi, rồi dừng lại một chút, cô lại nói tiếp: “Anh ghét em rồi.”
“Thật ra em biết mà, không có ai thích em cả.”
“Lúc đầu mọi người thích em đều bởi vì em xinh đẹp. Nhưng sau đó họ sẽ ghét em thôi, vì em không đáng yêu. Em đều biết cả.”
“Thật ra em cũng chẳng quan tâm. Anh trai em nói rồi, dù em có là một đống phân, anh ấy vẫn yêu em. Ít ra em vẫn có người yêu.”
Ninh Noãn Noãn co ro trong góc tủ, lẩm bẩm: “Em nũng nịu, ngoan ngoãn thì mấy người không thích. Em ngông nghênh, càn quấy cũng không thích. Ai thèm quan tâm chứ? Em thích bản thân mình là đủ rồi.”
Lục Yến vốn đang ngồi xổm, nhưng khi nghe những lời của Ninh Noãn Noãn, trái tim anh nhói lên đau đớn.
“Ai nói anh không thích em?”
Lục Yến xoay người, ngồi xuống trong tủ quần áo.
Lúc này, Ninh Noãn Noãn mới đủ can đảm ngẩng đầu lên, biểu cảm của cô vừa ấm ức, vừa lúng túng, lại đầy hoang mang. Thật đáng thương.
“Noãn Noãn, anh không ngoại tình. Anh yêu em, yêu em rất rất nhiều.”
Lục Yến dịu dàng, bình tĩnh thổ lộ.
Ánh mắt anh chân thành đến mức Ninh Noãn Noãn không kìm được mà nghẹn ngào một tiếng. Cô cố nén nước mắt, bò qua ôm lấy eo anh.
“Hồi trước, em học cùng trường với Ninh Điềm Điềm. Khi em đạt hạng nhất toàn khối, bố em chẳng khen em một lời. Nhưng Ninh Điềm Điềm thi gần chót bảng, ông ấy lại khen cô ta có tiến bộ. Sau này, em cũng học theo Ninh Điềm Điềm, nộp giấy trắng, thi đội sổ. Bố em lại chế nhạo rằng những lần em đạt điểm cao trước đây đều là gian lận. Dù em có làm gì, ông ấy cũng không thích em. Mẹ em cũng vậy. Em nũng nịu, ngoan ngoãn, bà ấy không thích, còn mắng em. Dù em khóc lóc thế nào, bà ấy cũng chẳng quan tâm, cứ để em khóc đến tận tối. Dù em có thay đổi ra sao, mọi người cũng không thích em.”