Ninh Noãn Noãn không thể hiểu nổi. Chuyện của Trình Xuyên chẳng phải ai cũng biết sao? Ninh Trác Trí sao lại đồng ý? Không lẽ bố ruột cô phá sản rồi nên định bán con gái?
Hoặc là ông không biết chuyện? Ninh Noãn Noãn cảm thấy khả năng này cũng có thể. Ninh Trác Trí rất thương Ninh Điềm Điềm. Với lại, hồi đó khi cô vạch trần chuyện này, cô vẫn mềm lòng, không công khai hình ảnh gì, nên chắc nhiều người không tin.
Đúng là quả báo!
Ninh Noãn Noãn thầm vui sướng trong lòng.
Cô đã không thể chờ được để nhìn thấy cảnh Trình Xuyên đ.á.n.h cho Ninh Điềm Điềm mặt mũi bầm dập!
Hai kẻ khốn nạn, khóa chặt với nhau luôn đi!
Trên đường về nhà, Ninh Noãn Noãn nhận được cuộc gọi từ Tống Văn Sương. Tống Văn Sương đang khóc một mình dưới khu chung cư nhà Ninh Noãn Noãn.
Từ Viễn Châu ngoại tình rồi.
Bé ba còn gửi thẳng ảnh ngoại tình cho Tống Văn Sương qua WeChat.
Tống Văn Sương sợ hãi đến mức không dám nói với gia đình, thậm chí cả nhà họ Từ cũng không dám kể.
"Vậy thì ly hôn đi."
Ninh Noãn Noãn ngồi trên ghế, tay chống má, trợn mắt nói.
Tống Văn Sương vừa khóc vừa mắng: “Mình tìm cậu là để cậu giúp mình chứ không phải để cậu mỉa mai mình!”
“Ai mỉa mai cậu?”
Ninh Noãn Noãn cũng nổi giận: “Anh ta ngoại tình rồi, cậu còn không chịu ly hôn? Sao vậy, cậu thích nhặt rác hả? Dù cậu có thích ăn phân ch.ó thối nhưng nó sinh dòi rồi cậu vẫn ăn được sao?”
Trong lòng Tống Văn Sương đầy ấm ức, nhưng cô ấy không thể thoát ra được. Cô ấy vẫn yêu Từ Viễn Châu.
Tống Văn Sương vừa hút t.h.u.ố.c vừa khóc.
“Noãn Noãn, cậu đi cùng mình tìm Từ Viễn Châu đi, giúp mình khuyên anh ấy về nhà, sống tử tế với mình.”
Ninh Noãn Noãn xoa đầu Tống Văn Sương: “Thôi đi, mình đi uống rượu với cậu còn hơn.”
Tống Văn Sương ngẩng lên, nở một nụ cười méo mó còn khó coi hơn cả khóc.
Ninh Noãn Noãn cùng Tống Văn Sương tới quán nướng Hải Thiên, gọi một đống bia.
“Mình không uống bia, mình muốn uống rượu trắng!”
Tống Văn Sương đột nhiên nói, rồi lại bật khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lúc ăn đồ nướng, Tống Văn Sương liên tục oán trách và kể khổ với Ninh Noãn Noãn về chuyện Từ Viễn Châu lạnh nhạt với cô ấy ra sao, không nói chuyện, không về nhà. Ninh Noãn Noãn nghe mà muốn trầm cảm luôn.
“Đừng nói nữa, cậu nói làm mình cũng chẳng muốn sống luôn rồi.”
Ninh Noãn Noãn khổ sở, ngăn cản Tống Văn Sương xém chút là cầu xin: “Tiểu Văn Tử, cậu đừng có trút năng lượng tiêu cực lên mình nữa, ai mà chịu nổi ngày nào cậu cũng xả nỗi buồn như thế chứ. Mình sắp bị cậu làm cho rối loạn tinh thần rồi đây!”
“Đừng nói nữa, ăn nhanh đi.”
Ninh Noãn Noãn nói: “Ăn xong mình sẽ đi cùng cậu lôi Từ Viễn Châu về nhà. Con mẹ nó chứ!”
Kết quả, trong lúc đang ăn, bảo mẫu nhà Tống Văn Sương gọi điện nói rằng Từ Viễn Châu đã về nhà. Tống Văn Sương, kẻ không có liêm sỉ, cũng chẳng khóc nữa, vui vẻ chạy vội về nhà, bỏ lại Ninh Noãn Noãn.
Ninh Noãn Noãn tức đến muốn lật cả bàn. May mà còn có đồ nướng, nếu không cô thật sự sẽ tuyệt giao với Tống Văn Sương.
Ăn xong đồ nướng, mùi vị ám đầy miệng, đặc biệt là cô vừa ăn cả đậu phụ thối chiên nữa!
Nếu cứ thế này mà về nhà gặp Lục Yến, chẳng phải sẽ bị anh bắt được, hình tượng cũng tan vỡ luôn sao?
Thế là Ninh Noãn Noãn chạy đến khách sạn Kim Cảnh gần đó, chính là khách sạn mà lần trước Lục Yến đặt phòng. Cô định thuê phòng tắm rửa, xóa hết “bằng chứng phạm tội” rồi mới về nhà.
Sau khi thuê phòng, Ninh Noãn Noãn bước vào thang máy. Thang máy đi xuống từ tầng 3. Cửa mở ra, Ninh Noãn Noãn vừa ngẩng đầu thì chạm mắt với Lục Yến.
Đậu má!
Ninh Noãn Noãn sững sờ tại chỗ.
Rõ ràng Lục Yến cũng không ngờ sẽ gặp cô ở đây. Biểu cảm của anh đầy kinh ngạc, thậm chí quên cả bước ra khỏi thang máy. Cửa thang máy vừa “đinh” một tiếng đã khép lại.
Trong tích tắc, Ninh Noãn Noãn nghiêng người lao thẳng vào thang máy!
“Em điên rồi sao!”
Lục Yến bị dọa đến hết cả hồn, quát lên với Ninh Noãn Noãn: “Lỡ bị kẹp trúng thì sao!”
“Anh làm gì ở đây? Đừng nói là anh lại hẹn gặp Đỗ Tân Hải bàn chuyện nhé, em vừa thấy anh ta đăng bài trên vòng bạn bè còn đang ở nước ngoài!”
Mặt Ninh Noãn Noãn xanh lét: “Anh đến đây đặt phòng với ai? Anh ngoại tình với ai? Đừng có mà giấu nữa!”
Mẹ nó, sao lại trùng hợp như vậy? Lại là khách sạn này! Ninh Noãn Noãn cảm thấy bản thân đúng là đồ ngốc, mọi thứ giờ đã quá rõ ràng. Lục Yến đúng là kẻ phạm tội chuyên nghiệp! Anh chắc chắn thường xuyên tới đây đặt phòng với người khác!
Hơn nữa -
Tại sao cô lại tức giận đến vậy? Tại sao cô lại chắc chắn như thế? Bởi vì Lục Yến đã thay áo! Buổi sáng khi đi làm, anh không mặc chiếc áo sơ mi này. Và còn mùi hương sạch sẽ trên người anh. Anh - vừa - tắm - xong!
Sao phải tắm? Điều đó chứng tỏ đã “làm xong chuyện”, đã kết thúc rồi!