Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 14:



Ninh Noãn Noãn không kìm được mà nghiêng đầu nhìn.

 

Lục Yến nhanh chóng kéo cô trở lại, giữ cho đầu cô nép vào lòng anh.

 

“Sao thế?”

 

Lục Yến thăm dò hỏi.

 

Ninh Noãn Noãn lập tức nở nụ cười ngọt ngào “thương hiệu”, tiếp tục vùi vào lòng Lục Yến tỏ vẻ đáng thương để che giấu.

 

“Lục Yến…”

 

“Hửm?”

 

“Em có thể… hỏi anh một chuyện không?”

 

Ninh Noãn Noãn lén nhìn Lục Yến một cái, rồi vội vã quay đi, e thẹn đến mức không dám đối diện. Ôi trời, sao nói ra lại xấu hổ thế này chứ~

 

Mặt cô đỏ bừng, giọng cũng nhỏ như tiếng muỗi.

 

“Anh… có lông bụng không?”

 

“... Hả?”

 

Lục Yến hơi ngạc nhiên.

 

Mặt Ninh Noãn Noãn đỏ ửng, ngón trỏ trắng muốt chạm nhẹ vào bụng anh: “…Ý em là… ở đây… có lông không?”

 

Việc này thật sự rất quan trọng. Nỗi ám ảnh mà “gã lông đen” Từ Viễn Châu để lại trong lòng Ninh Noãn Noãn quá lớn. Cô nghĩ, vợ chồng với nhau có những điều phải thật lòng chứ. Nếu Lục Yến có lông bụng, cô sẽ thẳng thắn bày tỏ rằng mình rất sợ thứ đó, rồi bảo anh cạo để tránh ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.

 

“Noãn Noãn, anh không rõ ý em lắm, em tự kiểm tra nhé, có được không?” Lục Yến dịu dàng nói.

 

Cũng không phải không được nhỉ... Ninh Noãn Noãn đỏ mặt gật đầu, chờ anh tự mình cởi cúc áo. Thế nhưng Lục Yến chỉ chăm chú nhìn cô, dường như... đang chờ cô tự ra tay?

 

“Anh… anh tự cởi đi chứ.”

 

Ninh Noãn Noãn mở to đôi mắt tròn xoe, hơi ngớ người.

 

“Noãn Noãn, anh... hơi ngại.”

 

Lục Yến tỏ vẻ bối rối, gương mặt hơi đỏ lên, trông như thật sự không thoải mái.

 

Ơ... ơ? Bảo cô tự cởi á? Ninh Noãn Noãn cảm giác như ngọn lửa lan tới tận đầu mình rồi, mặt đỏ đến mang tai. Cô run rẩy đưa tay ra, ngón tay như bị trúng gió mãi mới chạm được đến áo sơ mi của Lục Yến. Ai ngờ tay run quá, cô chạm ngay vào dây thắt lưng của anh! Ninh Noãn Noãn giật mình rụt tay lại, chỉ muốn tìm lỗ mà chui xuống!

 

“Em không cố ý!”

 

Trời ơi, sao cô lại nhát gan thế này chứ! Rõ ràng cô là một “trà xanh” từng vượt qua muôn hoa mà không dính một chiếc lá! Tất cả là tại cô giả vờ ngây thơ quá lâu, đến nỗi quên cả bản tính của mình rồi!

 

Không được, hôm nay trạng thái không ổn, Ninh Noãn Noãn quyết định rút lui, ngại ngùng đến mức mồ hôi lấm tấm trên đầu mũi.

 

“Em… em sợ lông bụng... anh… nếu anh có thì có thể cạo đi không? Em… chỉ là đề xuất thôi…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bỗng nhiên, Lục Yến nắm lấy bàn tay nhỏ của cô… đặt vào eo mình.

 

“Noãn Noãn, cởi cúc áo tự kiểm tra nhé, được không?”

 

“…”

 

Đầu óc Ninh Noãn Noãn như bốc lửa. Cô run rẩy, dồn hết can đảm lần lượt cởi từng chiếc cúc áo của Lục Yến.

 

Ôi trời! Bụng của Lục Yến nhẵn nhụi, cơ bụng đẹp miễn chê!

 

Ninh Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm. Sợ chưa kiểm tra kỹ, cô còn cẩn thận đưa tay xuống định gỡ dây thắt lưng của anh. Lục Yến nhanh chóng giữ tay cô lại-

 

“Noãn Noãn, không được kiểm tra sâu hơn nữa đâu.”

 

Lục Yến nghiêm túc vô cùng.

 

Lúc này Ninh Noãn Noãn mới nhận ra mình đi quá xa, đã sắp vượt ranh giới rồi. Cô đỏ bừng mặt, vội rụt tay về lùi ra sau.

 

Lục Yến thong thả cài lại cúc áo, động tác đặc biệt chậm rãi. Anh gài từng chiếc cúc một, để lộ cơ bụng rắn chắc thoáng ẩn thoáng hiện. Ninh Noãn Noãn nhìn mà khô cả cổ họng, trái tim đập rộn ràng.

 

“Noãn Noãn này.”

 

Đột nhiên, Lục Yến chậm rãi hỏi: “Em từng nhìn thấy lông bụng của ai rồi?”

 

Lục Yến vẫn giữ nụ cười nhẹ trong mắt, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, nhưng Ninh Noãn Noãn lại cảm thấy da đầu căng thẳng, linh cảm rằng anh có vẻ không vui.

 

“Là của Từ Viễn Châu đó.”

 

Ninh Noãn Noãn thật thà đáp: “Hôm anh ta chia tay em, cũng không nói lý do, em bèn đi tìm anh ta để hỏi cho rõ ràng. Đến nhà anh ta thì thấy…”

 

Ninh Noãn Noãn giải thích một lượt.

 

Lục Yến nghe xong nhưng chẳng hề quan tâm đến lông bụng của Từ Viễn Châu, anh nhẹ giọng hỏi: “Vậy ra là anh ta chủ động chia tay. Em thích anh ta ở điểm nào? Trông anh ta có vẻ… chẳng xuất sắc lắm.”

 

“... Em cũng không biết nữa. Anh ta cứ đeo bám mãi, em lại không biết từ chối người khác.” Ninh Noãn Noãn làm ra vẻ tội nghiệp, ngoan ngoãn, giọng mềm mỏng (thật ra là cô thấy thích gương mặt và dáng người của Từ Viễn Châu, cố tình tạo ra vô số lần gặp tình cờ, cuối cùng thành công chiếm được anh ta).

 

-

 

Từ Viễn Châu say khướt trở về nhà, bước đi lảo đảo, vào đến nhà là lao vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo.

 

Nôn xong, Từ Viễn Châu ngã bệt xuống sàn, mặt mũi tái nhợt.

 

“Từ Viễn Châu!”

 

Tống Văn Sương đẩy cửa xông vào, vội vàng chạy đến: “Anh không sao chứ?”

 

Từ Viễn Châu bám chặt lấy tay cô ấy: “Có phải Noãn Noãn bảo em tới không? Cô ấy lo cho anh đúng không?”

 

“… Không phải.”

 

Ánh sáng trong mắt Từ Viễn Châu thoáng sáng lên, nhưng khi nghe câu trả lời, đôi mắt anh ta lập tức tối sầm lại.