Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 143:



Tại nhà Ninh Noãn Noãn, Tống Văn Sương ngồi, rút t.h.u.ố.c hút.

 

Lục Yến ngay lập tức giật điếu thuốc, dập tắt, mỉm cười khách sáo nhưng lạnh lùng: “Noãn Noãn đang mang thai, không chịu được mùi thuốc.”

 

“Giả tạo.”

 

Tống Văn Sương buông lời mắng.

 

“Sương Sương, nếu cứ ép buộc, Từ Viễn Châu có thể tự sát thật đấy. Bỏ đi, cậu muốn tìm trai đẹp chẳng dễ sao? Tại sao cứ làm thế này?”

 

Ninh Noãn Noãn cố khuyên.

 

“Cậu tìm trai đẹp dễ hơn mình nhiều, sao cậu không ly hôn? Ninh Noãn Noãn, cậu ăn không ngồi rồi nên khuyên người khác ly hôn à? Cậu điên sao? Việc của mình thì cậu nhúng vào làm gì! Trước kia cậu không cần anh ấy, giờ ra vẻ thánh mẫu?”

 

Tống Văn Sương cười lạnh.

 

“Cưỡng ép không có kết quả tốt. Từ Viễn Châu đã ra nông nỗi này, cậu ép anh ta đến c.h.ế.t được gì?”

 

Ninh Noãn Noãn nóng nảy, không hiểu sao Tống Văn Sương cố chấp đến thế!

 

“Anh ấy c.h.ế.t rồi vẫn là chồng mình. Không cần cậu lo, c.h.ế.t rồi mình giữ hộp tro cốt!”

 

Tống Văn Sương gào, mặt đỏ bừng, dữ tợn.

 

Ninh Noãn Noãn cũng nổi nóng: “Giữ tro cốt thì được gì! Người c.h.ế.t không thể sống lại, đến lúc đó cậu có hối hận thì Từ Viễn Châu cũng không quay lại! Cậu yêu gì mà yêu? Đây gọi là yêu à? Ép người đến đường cùng, đó gọi là yêu sao? Cậu chỉ yêu mình! Cậu ích kỷ vậy ai ở bên mà không ngột ngạt? Từ Viễn Châu thích cậu không phải là lạ!”

 

“Cậu dựa vào đâu mà nói mình như thế!”

 

Tống Văn Sương bật khóc: “Cậu hiểu gì chứ? Ai cũng yêu thương cậu! Lúc nào cậu cũng được đàn ông cưng chiều, ngay cả người bị cậu đá cũng không ghét cậu, ai cũng khen cậu tốt! Cậu chưa bao giờ hiểu mình! Mình chỉ thích Từ Viễn Châu thôi! Cậu thấy Từ Viễn Châu buồn, thấy anh ta đau khổ, nhưng cậu nghĩ đến mình chưa? Không có Từ Viễn Châu, mình cũng không sống nổi!”

 

Tống Văn Sương gào lên.

 

Ninh Noãn Noãn nghẹn họng.

 

Thấy Tống Văn Sương nghiêm túc như vậy, Ninh Noãn Noãn thực sự hoảng sợ. Cô không biết phải giải quyết chuyện này ra sao.

 

Lục Yến ôm lấy cô, khẽ nói: “Đừng nói gì nữa.”

 

“Sao lại thành ra như thế này chứ?”

 

Sau khi Tống Văn Sương rời đi, Ninh Noãn Noãn ôm lấy eo Lục Yến, cảm thấy buồn bực và nặng nề trong lòng.

 

“Không thích thì ly hôn, mỗi người tự do, sao phải làm khổ bản thân và người khác thế?”

 

“Chuyện tình cảm vốn dĩ là vậy. Sau này em đừng can thiệp vào chuyện của họ nữa. Ngay cả nhà họ Từ và nhà họ Tống còn giải quyết không xong, em làm sao khuyên được. Từ Viễn Châu đã kiện ra tòa đòi ly hôn rồi. Với tình trạng tinh thần của anh ta, khả năng thắng kiện rất cao.”

 

Lục Yến an ủi Ninh Noãn Noãn.

 

Ninh Noãn Noãn gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ly hôn sớm sẽ tốt cho cả hai. Tống Văn Sương quá cực đoan, còn Từ Viễn Châu thì tự chuốc lấy. Lúc đầu không yêu mà vẫn kết hôn, chẳng phải là điên sao?”

 

“Cẩn thận.”

 

Buổi tối, Ninh Lăng Trần nắm tay Bùi Ôn Ôn trở về từ bên ngoài.

 

Họ vừa đi dạo; giờ mỗi tối sau bữa cơm, Ninh Lăng Trần đều dành thời gian dạo quanh khu dân cư cùng Bùi Ôn Ôn.

 

[Ngày mai chúng ta đi xem phim nhé?]

 

Bùi Ôn Ôn vừa lùi vừa vui vẻ ra dấu tay.

 

Ninh Lăng Trần nhìn cô, ánh mắt đen dưới ánh đèn long lanh như phủ sáng. Anh mỉm cười gật đầu.

 

Lúc này, ánh mắt anh chợt chú ý đến một chiếc xe dừng không xa. Linh cảm nhạy bén khiến anh nhận ra có người đang theo dõi mình — Cố Phong Diệp!

 

Tim Ninh Lăng Trần chùng xuống.

 

Hiện tại anh rất sợ Cố Phong Diệp.

 

Bởi vì Ôn Ôn đang mang thai, Ninh Lăng Trần lo lắng Cố Phong Diệp sẽ làm hại cô. Cố Phong Diệp là một kẻ điên.

 

Ninh Lăng Trần giả vờ không thấy, ôm Bùi Ôn Ôn bước vào nhà.

 

Trước khi ngủ, anh mở quyển truyện cổ tích mới mua, vòng tay ôm Bùi Ôn Ôn, đọc chuyện cho cô và đứa bé trong bụng nghe.

 

Cuốn sách là tuần trước hai vợ chồng chọn ở hiệu sách. Tranh minh họa rất đẹp, giờ mỗi tối trước khi ngủ, Ninh Lăng Trần đều đọc một câu chuyện cho Ôn Ôn.

 

Bùi Ôn Ôn rất nhanh chìm vào giấc. Nhìn gương mặt cô ngủ say như thiên thần, Ninh Lăng Trần không kìm được cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, lòng đầy yêu thương.

 

Nếu gặp Ôn Ôn sớm hơn, anh chắc chắn sẽ yêu cô.

 

Ninh Lăng Trần tắt đèn. Anh tựa người vào giường nhưng không chợp mắt được. Hình ảnh Cố Phong Diệp hiện lên trong đầu khiến anh bất an.

 

Đúng lúc đó, điện thoại anh reo tin nhắn.

 

[Anh đang đứng ngoài cửa nhà họ Bùi, chúng ta gặp nhau đi.]

 

Ninh Lăng Trần nhìn tin nhắn hồi lâu. Cố Phong Diệp vẫn chưa rời.

 

Anh lặng lẽ ngồi dậy, ra khỏi nhà.

 

Cố Phong Diệp đứng trước cổng nhà họ Bùi, vừa hút t.h.u.ố.c vừa nhìn xa xăm. Thấy Ninh Lăng Trần bước ra, anh kẹp điếu t.h.u.ố.c giữa hai ngón, dừng tay.

 

Ninh Lăng Trần vừa trông thấy Cố Phong Diệp thì nhíu mày. Chỉ cần nghĩ tới anh ta cũng khiến anh khó chịu, muốn xóa sạch ký ức về người này.

 

Nhận ra sự ghét bỏ hiện rõ trong mắt Ninh Lăng Trần, Cố Phong Diệp khẽ nhắm mắt, cố nuốt những giọt nước mắt sắp trào.