“Em mập lên rồi.”
Cố Phong Diệp cười nhẹ, lên tiếng.
So với trước, Ninh Lăng Trần trông rắn rỏi hơn. Trước đây anh quá gầy, dáng yếu ớt như chỉ cần một cơn gió là ngã.
“Thật ra anh luôn biết... ở bên anh, em chưa từng thật sự hạnh phúc.”
Giọng Cố Phong Diệp trầm.
Anh ta biết Ninh Lăng Trần không phải người đồng tính. Thậm chí, anh biết Ninh Lăng Trần rất bài xích đồng tính. Chính anh đã gieo vào đầu Ninh Lăng Trần những nhận thức méo mó về tình yêu, ép buộc anh phải yêu bằng mọi giá. Anh ta đã cưỡng ép và bóp méo xu hướng tính d.ụ.c của Ninh Lăng Trần. Anh hiểu điều đó đã khiến Ninh Lăng Trần đau khổ. Ninh Lăng Trần luôn khao khát một gia đình bình thường, con cái, một tổ ấm trọn vẹn. Tất cả điều ấy, Cố Phong Diệp đều biết.
Chính vì thế anh ta bất an.
Cố Phong Diệp cúi đầu, lòng lạnh lẽo tràn bi thương. Người thiếu an toàn không phải Ninh Lăng Trần mà là anh ta. Vì vậy anh thao túng tâm lý Ninh Lăng Trần, sợ một ngày anh trưởng thành rồi rời bỏ mình. Cố Phong Diệp luôn sợ. Anh yêu Ninh Lăng Trần thật lòng. Yêu đến mức muốn hủy hoại anh, bóp c.h.ế.t con người thật của anh, nhưng rồi vì yêu nên không thể làm vậy.
“Anh vốn... vẫn không cam lòng.”
Cố Phong Diệp kẹp điếu thuốc, giọng trầm: “Nhưng khi nhìn thấy em, bỗng anh mềm lòng.”
Bất chợt, Cố Phong Diệp bước đến ôm chầm lấy Ninh Lăng Trần. Anh sững, giãy ra, nhưng Cố Phong Diệp ôm chặt hơn. Trong nỗi đau và tuyệt vọng, anh nói: “Lăng Trần, đừng cử động... Đây là lần cuối anh ôm em.”
Nghe vậy, Ninh Lăng Trần khựng lại, thôi giãy giụa.
Cố Phong Diệp ấn đầu Ninh Lăng Trần vào vai mình. Anh nghẹn ngào, giọng run: “Lăng Trần, anh trả tự do cho em.”
Ánh mắt Ninh Lăng Trần chấn động!
Cố Phong Diệp kìm nén, nói: “Em không phải người đồng tính, còn anh thì phải. Anh biết một ngày em sẽ nắm tay vợ, mỉm cười hạnh phúc rồi chuẩn bị làm bố, vì đó là cuộc sống em muốn. Là anh yêu em, chứ không phải em yêu anh, Lăng Trần.”
Cố Phong Diệp không kìm được nước mắt, giọng nghẹn: “Anh định quấn lấy em cả đời, anh thật sự yêu em. Nhưng khi thấy em nắm tay Bùi Ôn Ôn bước đi, anh không thể nữa. Em chưa từng trước mặt anh nở nụ cười hạnh phúc như vậy. Em đã tự do rồi, anh buông tay em, anh không muốn thấy em tiếp tục đau khổ.”
Ninh Lăng Trần chợt nhắm chặt mắt.
Cố Phong Diệp từ từ buông tay, vuốt nhẹ gương mặt Ninh Lăng Trần, rồi quay người lên xe, rời đi.
Ninh Lăng Trần thở phào một hơi sâu, cuối cùng thấy nhẹ nhõm.
Cố Phong Diệp nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Ninh Lăng Trần vào nhà, anh không kìm được nước mắt.
Cố Phong Diệp hạ cửa sổ, đưa tay ra ngoài như muốn nắm lấy hơi thở Ninh Lăng Trần, nhưng chỉ nắm được chút lạnh lẽo.
Anh thật sự yêu em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Yêu đến mức buông tay.
Để em được tự do.
Về nhà, Lâm Ninh đang ngồi phòng khách hút thuốc.
Cố Phong Diệp nhìn Lâm Ninh với gương mặt hao hao giống Ninh Lăng Trần, một cảm giác mơ hồ dâng lên.
“Anh lại đi tìm Ninh Lăng Trần sao?”
Lâm Ninh quay lại, ánh mắt lạnh: “Tôi đã bảo anh đừng quấy rầy anh ấy, anh không nghe sao?”
Cố Phong Diệp chợt tỉnh, ánh mắt thoáng thất vọng rồi trôi mất. Không phải là Ninh Lăng Trần.
Sắc mặt Cố Phong Diệp trở lạnh: “Chuyện giữa tôi và cậu ấy, cậu có tư cách quản sao?”
Chỉ còn cách sống tiếp. Cố Phong Diệp giật điếu t.h.u.ố.c từ tay Lâm Ninh, hít sâu. Anh tuyệt vọng chấp nhận số phận: cả đời không thể ở bên Ninh Lăng Trần, vậy thì cứ dính lấy người thay thế này.
Cố Phong Diệp hút thuốc: “Cả đời tôi cũng sẽ không buông tay Ninh Lăng Trần. Sao nào? Cậu định dây dưa suốt đời với tôi sao?”
Lâm Ninh lạnh lùng rút một điếu, châm lửa: “Vậy cứ dây dưa suốt đời đi, ai cũng đừng mơ làm tổn thương anh ấy.”
Ánh mắt Cố Phong Diệp chợt thay đổi.
“Cậu... không phải thích Ninh Lăng Trần chứ?”
Động tác hút t.h.u.ố.c của Lâm Ninh dừng lại. Cố Phong Diệp bật cười tủi, còn Lâm Ninh u ám, nặng nề.
Cố Phong Diệp cười rồi đột nhiên rơi nước mắt, hít sâu rồi nói: “Cậu có tư cách gì mà thích anh ấy? Đừng mơ, cậu chỉ xứng dây dưa với người như tôi thôi.”
Lâm Ninh lạnh lùng đáp: “Tôi không như anh, tôi sẽ không làm phiền anh ấy, tôi chỉ muốn nhìn anh ấy hạnh phúc.”
Cố Phong Diệp nhìn thấy trên bàn bức ảnh Trình Xuyên, cầm lên, nhíu mày hỏi: “Sao cậu lại có ảnh Trình Xuyên?”
Lâm Ninh chỉ im lặng hút thuốc, ánh mắt đầy độc ác.
Tháng tám, Ninh Lăng Trần và Bùi Ôn Ôn tổ chức đám cưới. Khi ấy Bùi Ôn Ôn m.a.n.g t.h.a.i ba tháng, bụng chưa lộ rõ nhưng thai đã ổn định.
Vì Ôn Ôn có thai, đám cưới tổ chức sớm hơn vài tháng, nhưng Lâm Huệ Cẩm vẫn chuẩn bị chu đáo: khách mời, địa điểm, váy cưới, hoa tươi, trang sức — tất cả hoàn hảo.
Đám cưới chia làm hai phần: tiệc phong cách Tây và tiệc truyền thống Trung Hoa. Chỉ riêng vương miện phượng của Ôn Ôn đã tốn hơn một triệu để đặt riêng.