Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 24:



Tống Văn Sương cũng kích động không kém, cãi lại Ninh Noãn Noãn như thể cô đang x.úc p.hạ.m tổ tiên nhà cô ấy vậy.

 

“Thật ra, anh ấy luôn phải sống dưới cái bóng của anh trai, thật ra anh ấy cũng muốn phấn đấu vươn lên, anh ấy không phải là kiểu người vô lo vô nghĩ như cậu thấy đâu, thật ra anh ấy cũng đáng thương lắm.”

 

Tống Văn Sương nhắc đến người mình yêu, mắt đỏ lên vì đau lòng.

 

“Chậc chậc chậc chậc.”

 

Ninh Noãn Noãn không chịu nổi dáng vẻ sa sút của Tống Văn Sương.

 

“Cậu xong rồi, hết t.h.u.ố.c chữa rồi. Mình phải báo cho anh cậu, không thể để cậu lún sâu thế này được.”

 

“Cậu dám! Ninh Noãn Noãn, nếu cậu dám nói với người nhà mình, mình sẽ tuyệt giao với cậu!” Tống Văn Sương tức tối, ánh mắt tràn đầy hận thù.

 

“Noãn Noãn, mình không xinh đẹp như cậu, cũng không tự tin như cậu. Mình khó khăn lắm mới có can đảm thổ lộ với người mình thích. Cậu là bạn thân nhất của mình, cậu phải ủng hộ mình chứ, mình xin cậu đấy, chị em tốt.”

 

Tống Văn Sương nài nỉ Ninh Noãn Noãn.

 

Nhìn dáng vẻ muốn đ.â.m mình vài nhát vì tình yêu của cô bạn, Ninh Noãn Noãn đột nhiên không còn muốn ăn thịt nướng nữa.

 

“Tiểu Văn Tử, thật sự đấy, Từ Viễn Châu không xứng với cậu đâu. Anh ta sống dưới cái bóng của anh trai, anh ta muốn tiến thân, nhưng anh ta đã tiến được chút nào chưa? Suốt ngày đi bar tán gái thì gọi là tiến thân à? Anh ta đáng thương á, ai mà chẳng đáng thương. Cậu nhìn cậu bé kia đang nhặt chai kìa, có đáng thương không? Anh ta có tư cách gì mà buông thả như thế chứ? Này nhóc, lấy chai này, cả chai nước trái cây này nữa.”

 

Ninh Noãn Noãn vừa nói vừa đưa mấy chai trên bàn cho cậu bé nhặt chai ở gần đó, đứa bé chừng bảy tám tuổi, tay xách một cái túi phân bẩn thỉu, người cũng bẩn thỉu không kém.

 

Ninh Noãn Noãn hỏi tên và địa chỉ nhà đứa bé rồi ghi lại, định nhờ chị Mạn điều tra thêm, sau đó nhờ quỹ từ thiện của công ty cô giúp đỡ đứa bé này, trông nó thật sự quá đáng thương.

 

“Cậu vốn dĩ chẳng có trái tim, chẳng hiểu gì cả.”

 

Tống Văn Sương chẳng muốn nghe nữa, dù ai nói gì cũng chẳng thấm nổi.

 

Ninh Noãn Noãn vẫy tay: “Thôi không nói nữa, dù sao Từ Viễn Châu giờ không còn liên quan đến mình. Cậu thích ai thì cứ theo đuổi, thôi ăn thịt đi, ăn thịt đi.”

 

Ăn xong, Ninh Noãn Noãn và Tống Văn Sương cùng lên xe, chuẩn bị ai về nhà nấy.

 

“Noãn Noãn, ngày mai mình định tỏ tình với Từ Viễn Châu, cậu đi cùng mình được không? Mình căng thẳng.”

 

Tống Văn Sương níu chặt Ninh Noãn Noãn, vẻ mặt cứ như sắp phải bước lên đoạn đầu đài.

 

“... Chị em, cậu giỏi đấy. Mình là bạn gái cũ của Từ Viễn Châu đó, vậy mà cậu kéo luôn cả bạn gái cũ của anh ta đi cùng để tỏ tình với anh ta. Cậu đúng là ăn gan hùm thật.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ninh Noãn Noãn không còn từ ngữ nào để diễn tả cô bạn thân của mình. Cô hạ cửa kính xe xuống để hít thở một chút, rồi cô nhìn thấy một bóng lưng có vẻ quen thuộc, đang dần khuất trong đám đông.

 

“Ơ?”

 

“Sao thế?”

 

Tống Văn Sương thò đầu ra hỏi.

 

Ninh Noãn Noãn gãi đầu: “Chắc mình hoa mắt rồi. Hình như mình vừa thấy ông xã thanh cao, không nhiễm bụi trần của mình xách một túi đồ nướng to đùng ấy. Chắc chắn mình nhìn nhầm rồi!” Cô đóng cửa kính xe lại: “Ông xã mình nấu canh còn chẳng cho dầu, sao có thể chạy đến mấy chỗ này để ăn đồ nướng được chứ.”

 

“Ngày mai mình nhất định sẽ tỏ tình với Từ Viễn Châu, mình phải theo đuổi anh ấy bằng được! Nếu anh ấy thấy mình xấu, mình sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ.”

 

Tống Văn Sương nói với quyết tâm như thể chuẩn bị ra chiến trường.

 

“Ông trời ơi, cậu thật hết t.h.u.ố.c chữa rồi đấy.”

 

Ninh Noãn Noãn trợn mắt.

 

-

 

“Anh trai yêu quý của em ơi, em về rồi đây~”

 

Ninh Noãn Noãn vừa đá đôi giày trắng ra khỏi chân, vừa ôm túi đồ nướng chạy vào nhà. Ninh Lăng Trần đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, nhìn cô rồi lại nhìn túi đồ nướng, anh đã đoán ra tất cả.

 

“Hôm nay là đêm đầu tiên em dọn sang nhà Lục Yến, vậy mà vì đồ nướng mà em bỏ rơi chồng mình, đồ ăn nhà người ta khó ăn đến mức nào vậy?”

 

“Anh không biết đâu, thật sự là không thể nuốt nổi…”

 

Ninh Noãn Noãn nghẹn ngào, nhào vào lòng anh trai kêu than, Ninh Lăng Trần nhăn cổ giả vờ khó chịu: “Người em toàn mùi dầu mỡ, tránh xa chút đi.”

 

“Không, không đâu, em muốn cùng anh trai yêu dấu của em hạ phàm thưởng thức mùi vị nhân gian.”

 

Ninh Noãn Noãn vừa nói vừa phả hơi đồ nướng vào người anh trai, miệng đầy mùi thịt nướng.

 

Ninh Lăng Trần phì cười.

 

Tâm trạng u ám cả buổi tối của anh ngay lập tức được Ninh Noãn Noãn chữa lành. Ninh Noãn Noãn chuyển đến nhà Lục Yến làm anh cảm thấy không vui, đến nỗi Cố Phong Diệp gọi cũng không buồn đến.

 

“Lục Yến có gọi điện đến, anh đã giúp em bịa chuyện, bảo là em về nhà sớm. Đợi đến khi tổ chức đám cưới xong, em nên nói thật với cậu ấy.”