Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 25:



“Không được đâu, anh ấy thích một tiểu tiên nữ Ninh Noãn Noãn, chứ không phải một Ninh Noãn Noãn uống bia ăn thịt nướng.”

 

Ninh Noãn Noãn thở dài: “Giả vờ được ngày nào hay ngày đó, dù sao em cũng không để bản thân chịu thiệt, em muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống.”

 

“Đúng vậy, anh đã nói với em bao nhiêu lần, có ấm ức thì phải khóc cho hết, muốn ăn thì cứ ăn, muốn uống thì cứ uống, em có thể để người khác chịu thiệt chứ đừng bao giờ làm bản thân mình khổ.”

 

Ninh Lăng Trần dịu dàng nói.

 

Em gái anh tuyệt đối không thể chịu thiệt thòi.

 

Ninh Noãn Noãn đi tắm xong, người thơm phức rồi bước ra. Cô nhắn tin cho Lục Yến: [Em tắm xong chuẩn bị đi ngủ đây~]

 

Lục Yến đáp lại: [Ừm, ngoan, tâm trạng em khá hơn chút nào chưa?]

 

Tâm trạng? Ồ ồ ồ, cô đã nói dối là mình nhớ nhà. Ninh Noãn Noãn vội vàng nhắn lại: [Khá hơn nhiều rồi, anh trai em mắng em một trận, bảo em không hiểu chuyện.]

 

[Em còn nhỏ, chưa bao giờ rời xa anh trai, nhớ nhà là chuyện bình thường. Sau này nhớ nhà thì cứ về thôi.]

 

Ôi ôi~

 

Ông xã cô chu đáo quá, làm cô thấy áy náy ghê.

 

Ninh Noãn Noãn nhanh chóng gửi một biểu tượng trái tim: [Cảm ơn ông xã~]

 

Lục Yến đáp lại: [Ừm, yêu em.]

 

Ninh Noãn Noãn vùi mặt vào gối, mặt đỏ bừng. Câu “yêu em” của Lục Yến thật sự làm cô rung động, trái tim bé nhỏ của cô cứ đập thình thịch.

 

Lục Yến: [...]

 

Ninh Noãn Noãn: [?]

 

Ý gì đây chứ, ba dấu chấm lửng này.

 

Ninh Noãn Noãn nghiêng đầu, cảm thấy hơi mơ hồ.

 

Lục Yến gửi đến một tin nhắn thoại.

 

[Noãn Noãn, sao em không đáp lại “yêu anh”?]

 

Ôi trời ơi~

 

Ninh Noãn Noãn bắt đầu c.ắ.n gối, xấu hổ c.h.ế.t mất, nhưng Lục Yến không hề thúc giục, như thể bên kia chỉ đang lặng lẽ chờ đợi.

 

Ninh Noãn Noãn thực sự không đủ can đảm để gửi tin nhắn thoại, thế là cô nhắn lại bằng chữ: [Ông xã, yêu anh lắm~]

 

[Ừm.]

 

Lục Yến gửi một tin nhắn thoại, chỉ một tiếng “ừm” nhưng cũng không giấu nổi ý cười trong đó. Tai Ninh Noãn Noãn đỏ bừng, tim đập loạn cả lên, cảm giác như chỉ một tiếng “ừm” của Lục Yến mà hồn cô đã bay mất rồi~

 

“Em không để ý đến anh nữa.”

 

Ninh Noãn Noãn ôm chặt gấu bông, bĩu môi, cô hơi giận dỗi nên quyết định không nhắn lại cho Lục Yến nữa mà gọi điện cho anh trai của Tống Văn Sương là Tống Văn Quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Anh Văn Quân~”

 

“Noãn Noãn, nhóc con, cuối cùng cũng nhớ ra mà gọi cho anh à.”

 

Ở đầu bên kia, Tống Văn Quân bật cười, Ninh Noãn Noãn chơi với Tống Văn Sương từ hồi mười mấy tuổi, ngày xưa cô suốt ngày gọi anh ấy là “anh Văn Quân~”, anh ấy thì luôn rất yêu thương cô.

 

“Anh, em phải nói cho anh biết chuyện này, Văn Sương hư hỏng rồi! Cậu ấy lại thích Từ Viễn Châu, muốn theo đuổi anh ta, thậm chí còn tính đi phẫu thuật thẩm mỹ để đẹp hơn. Anh nhất định phải quản cậu ấy đấy nhé.”

 

Ninh Noãn Noãn nhanh chóng báo cáo, rồi dặn dò thêm: “Nhớ đừng nói là do em mách đấy nhé.”

 

Đầu dây bên kia, Tống Văn Quân im lặng một hồi lâu, mười mấy giây sau mới lên tiếng, giọng điệu không còn bình thản như lúc trước mà trở nên nghiêm túc hẳn.

 

“Noãn Noãn, cảm ơn em đã nói cho anh biết chuyện này. Anh biết rồi.”

 

Ngắt máy, Ninh Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô chẳng bận tâm Văn Sương có ghét mình hay tuyệt giao hay không, dù gì cô cũng cảm thấy đây là một hố lửa đầy hiểm nguy, nhất định phải nói cho nhà họ Tống biết.

 

“Ninh Noãn Noãn—!”

 

Nửa đêm, hơn 12 giờ.

 

Ninh Noãn Noãn đang ngủ say, mơ màng nghe điện thoại, tiếng hét của Tống Văn Sương như muốn làm cô bật dậy khỏi giường!

 

“Mình coi cậu là bạn thân nhất! Cậu lại bán đứng mình! Ninh Noãn Noãn, cả đời này mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!”

 

Tống Văn Sương gào khóc đến xé ruột xé gan trong điện thoại.

 

Lòng Ninh Noãn Noãn cũng hơi hoang mang, cô chưa bao giờ thấy Tống Văn Sương như thế này, nhưng cô không hối hận.

 

“Dù sao nếu hai người thật lòng yêu nhau thì chẳng ai ngăn được, nếu là hố lửa thì mình ngăn cản giúp cậu rồi, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tha thứ cho mình thôi.”

 

Ninh Noãn Noãn dửng dưng, ngáp một cái rồi lại trèo lên giường ngủ tiếp.

 

Phiền quá, ai chọt vào chân cô vậy chứ? Ninh Noãn Noãn ở trong chăn khẽ đạp chân, khó chịu, lẩm bẩm rồi trở mình: “Anh... đừng làm phiền em…”

 

“Dậy đi nào.”

 

Một giọng nói tràn đầy ý cười vang lên.

 

Giọng nói này!

 

Ninh Noãn Noãn hé một mắt, vừa nhìn thấy thì sợ hãi đến mức ôm chặt chăn, giật mình bật dậy trên giường. Trời ơi! Lục Yến-

 

Sao anh lại có mặt ở đây!

 

Ninh Noãn Noãn hoảng hốt đến mức suýt nữa buột miệng văng tục!

 

“Sao lại hoảng hốt thế?”

 

Lục Yến ngạc nhiên, rồi ngồi xuống giường. Ninh Noãn Noãn cũng lập tức ngồi dậy, tim đập thình thịch, trong đầu nghĩ rằng làm sao cô không giật mình cho được. Anh đột ngột xuất hiện bên cạnh giường cô sáng sớm thế này, cô hoàn toàn không có chút chuẩn bị, suýt chút nữa đã thốt ra “c.h.ế.t tiệt” rồi!